Tử Dương

Chương 575

Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

"Chuyện gì khẩn cấp như thế, uống xong rượu rồi đi." Trương Động Chi đứng dậy giữ lại.

Mạc Vấn không trả lời, sau khi ra cửa liền thuấn di rời đi, đến được một chỗ yên tĩnh ngoài thành mới gọi Hắc Bạch Vô Thường ra.

"Chân nhân, có chuyện gì cho gọi?" Hắc Vô Thường chắp tay với Mạc Vấn.

Mạc Vấn giơ tay với hai người, coi như là chào hỏi, sau đó mở miệng nói ra, "làm phiền hai vị cho ta xem một chút đồ nhi của bần đạo có tuổi thọ bao nhiêu."

"Quý đồ không có..."

"Sao lại không có, điều tra Quan Vô Danh." Hắc Vô Thường ngắt lời Bạch Vô Thường.

Hắc Vô Thường nói xong quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn, thấy thần sắc Mạc Vấn như thường mới yên lòng, sở dĩ lão biết rõ đồ đệ của Mạc Vấn họ Quan chính là vì năm đó từ Thanh Tịnh Thiện Viện đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Mạc Vấn cùng Diệt Duyên hòa thượng.

Bạch Vô Thường nghe vậy từ trong ngực áo móc ra Sinh Tử Bộ, sau khi tìm kiếm liền dừng ở một trang trong đó, sau khi nhìn kỹ lại ngạc nhiên ngẩng đầu.

Thấy thần sắc Bạch Vô Thường như thế, Mạc Vấn trong lòng thầm nghĩ không xong, thò tay lấy Sinh Tử bộ từ trong tay Bạch Vô Thường, sau khi nhìn qua thì vô cùng kinh hãi, Vô Danh chỉ có thọ dương ba mươi hai năm, trước đây hắn đã từng xem qua tướng mạo Vô Danh, nếu không có tai họa bất ngờ, Vô Danh hẳn có thể sống thọ đến tám mươi tuổi.

Trên Sinh Tử Bộ của Hắc Bạch Vô Thường không liệt kê Vô Danh đã làm những gì, nhưng trong lòng Mạc Vấn rất rõ ràng, Vô Danh chết sớm như vậy chính là vì làm pháp quá độ, gây nên tổn thương đến nguyên thần của chính mình.

"Nó hiện ở nơi nào." Mạc Vấn mang Sinh Tử Bộ trả cho Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường nghe vậy nhắm mắt cảm thụ, sau chốc lát mở mắt mở miệng, "Đang ở tháp chuông quận Nam cách đây một ngàn dặm về phương bắc."

"Đa tạ hai vị, mấy phen làm phiền khiến bần đạo cực kỳ bứt rứt." Mạc Vấn mở miệng nói lời cảm tạ.

"Chân nhân, trước kia được ngài giúp đỡ, thêm với tình cảm thân thiết giữa chúng ta, ngài không cần phải nói lời cảm tạ." Hắc Vô Thường khoát tay nói ra.

"Đúng vậy, đúng vậy." Bạch Vô Thường mở miệng phụ họa.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, lại nâng tay về phía hai người, coi như là nói lời cảm tạ.

"Chân nhân, có cần chúng ta làm gì đó không." Hắc Vô Thường hỏi.

"Không thể trì hoãn hai vị ty chức làm việc, đợi ngày khác rảnh rỗi lại tìm hai vị ôn chuyện." Mạc Vấn lắc đầu.

Hắc Bạch Vô Thường cũng là người hiểu chuyện, nghe được dụng ý của Mạc Vấn, bèn chắp tay cáo từ, ẩn thân mà đi.

Hắc Bạch Vô Thường đi rồi, Mạc Vấn im lặng đứng thẳng người, nhắm mắt suy nghĩ, lúc trước hắn đã đoán đúng, người ra tay quả nhiên là Vô Danh, hiện tại nó đang ở ngay tại quận Nam, dù hắn có lòng lập tức đi đến hỏi rõ nguyên nhân, nhưng với những chuyện đã xảy ra ở Thanh Tịnh Thiện Viện kia, tuy Vô Danh chưa từng oán trách hắn, nhưng việc nó chỉ đứng ở cổng mà không vào đã nói rõ trong lòng Vô Danh hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút căm hận Mạc Vấn, nếu chủ động hiện thân gặp gỡ chỉ sợ là không ổn.

Suy nghĩ thật lâu Mạc Vấn mới thuấn di về phía bắc, trước kia hắn đã từng nhiều lần đi ngang qua quận Nam, hễ là địa phương trước kia đã từng tới đều có thể thuấn di đi đến ngay lập tức, hắn hiện thân ở bên ngoài thành quận Nam, thấy được tháp chuông cực to ở phía đông cửa thành, lại thuấn di thêm một lần nữa, đi tới mái của tháp chuông.

Chín năm xa cách Mạc Vấn mới lại một lần nữa thấy được Vô Danh, nó đang nằm nghiêng trong tháp chuông, để Thất Tinh kiếm bên cạnh, trong tay cầm lấy một cái vò rượu, nhưng nó cũng không có uống rượu mà chỉ nhìn lên bầu trời, như có điều suy nghĩ.

Lần chia tay không hề từ biệt trước kia, Vô Danh vẫn chỉ là đứa choai choai, lúc này nó đã trưởng thành, khuôn mặt cực kỳ giống cha nó, mặc dù thần sắc có chút uể oải nhưng trên trán lại lộ ra vẻ thông minh cùng nhuệ khí, mặc trên người một bộ đạo bào Thượng Thanh, đạo bào cùng đạo ngoa (giày) cũng không quá sạch sẽ, có nhiều vết bẩn, điều này nói rõ Vô Danh luôn lẻ loi một mình, không ai lo lắng áo cơm sinh hoạt thường ngày cho nó.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vô Danh, lòng Mạc Vấn đau như cắt, trên đầu Vô Danh mái tóc đã hoa râm, một thiếu niên mới chưa tới hai mươi tuổi mà khóe mắt đã xuất hiện nếp nhăn rồi. Cho tới nay hắn vẫn luôn coi Vô Danh như con đẻ mình, thấy bộ dáng của Vô Danh như thế, hắn càng đau lòng lại tự trách, mỗi người đều có những lúc phạm phải sai lầm, trước kia hắn không nên lấy đi hồn phách hòa thượng Diệt Duyên, dù y không thừa nhận Vô Danh thì cũng không nên lấy đi hồn phách của y, lấy đi hồn phách đồng nghĩa với việc đã giết chết y, những năm này Vô Danh luôn phải chịu sự đau khổ vì biết sư phụ đã giết chết cha mình.

Vô Danh đương nhiên không biết Mạc Vấn đang đứng ngay cạnh mình, nó chỉ ngây người nhìn bầu trời đêm đầy sao, trên mặt không có bất cứ một biểu lộ gì, trống rỗng mà thâm sâu.

Căn cứ hô hấp của Vô Danh, Mạc Vấn đoán được Vô Danh hiện tại đã vượt qua thiên kiếp tiến vào Tử Khí, nhưng người giống như Vô Danh đến độ tuổi này, có thể tiến tới Tử Khí cũng không nhiều, nhưng Vô Danh cũng chỉ tiến vào linh khí màu tím nhạt, nếu như nó luôn ở bên cạnh hắn thì lúc này ít nhất đã là Tử Khí đỉnh phong, thiếu đi sự dạy bảo và giúp đỡ của hắn khiến tốc độ tăng tiến tu vi của Vô Danh cũng không quá nhanh.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, đồ đệ cũng giống như con cái mình, đều là người được truyền thụ để tiếp nối, khác biệt duy nhất là đồ đệ là truyền thụ tài nghệ, con cái là truyền thụ huyết thống. Nhìn thấy Vô Danh bởi vì làm pháp quá độ dẫn đến thọ dương giảm xuống, trong lòng Mạc Vấn cực kỳ tự trách, càng nhìn Vô Danh thì sự tự trách trong lòng hắn càng lớn thêm một phần. Con không có cha mẹ đỡ đầu, những năm này mặc dù hắn luôn luôn thắp thỏm nhớ mong Vô Danh, nhưng không hề ra tay can thiệp quá nhiều, hắn cho rằng can thiệp quá nhiều sẽ dẫn đến việc Vô Danh mất đi tự lập, lúc này đây nhìn thấy nó làm sai, Vô Danh còn quá nhỏ khi rời khỏi hắn, trước kia khi tìm được Vô Danh hắn nên mang nó về đạo quán mới đúng.

Ngay lúc Mạc Vấn âm thầm dò xét Vô Danh, phía dưới tháp chuông truyền đến vài tiếng chó sủa.

Tiếng chó sủa truyền đến, Vô Danh đột nhiên ngồi dậy, nhíu mày liếc mắt, ngưng thần lắng nghe.

Khi nhìn thần thần sắc Vô Danh như thế trong lòng Mạc Vấn rung động mạnh, cử động của Vô Danh lại cực kỳ giống với hắn, ảnh hưởng của sư phụ đối với đồ đệ là rất sâu nặng.

Tiếng chó sủa lại truyền đến một lần nữa, lần này kèm theo vài tiếng sủa do đau đớn.

Vô Danh nghe tiếng chó sủa, nắm Thất Tinh kiếm lên xoay người nhẹ nhàng bay xuống, Mạc Vấn theo sau, chỉ thấy Vô Danh sau khi bay xuống nhanh chóng xoay người đi đến một cái hẻm nhỏ phía bên phải tháp chuông, tiếng chó sủa đúng là được phát ra từ trong con hẻm này.

Có điều hẻm nhỏ này cũng không sạch sẽ, người ở đây đều là dân chúng bình thường, bên trong đường phố chồng chất củi cùng cỏ khô, ở bên trong một chỗ lõm dưới đáy đống cỏ có một lỗ nhỏ, ngoài lỗ đang có một con chó xám không lớn đang đứng đấy, mặc dù con chó xám kia không to lớn nhưng cũng là chó cái đã trưởng thành, mấy chú chó con trong đống cỏ đã nói rõ con chó cái này vừa mới sinh không lâu.

Lúc này hai tên vô lại đang cầm côn bổng trong tay đang đánh con chó mẹ kia, nó đang phải né tránh trái phải, thỉnh thoảng bị hai người kia đánh trúng nhưng vẫn không chịu rời khỏi đống cỏ.

"Mặt rỗ, con này cần phải lột da làm thịt, đánh làm gì cho mất công, kiếm con gà là được." Một người trong đó nói ra.

"Ngươi biết cái gì, ngươi không có nghe người ta nói sao, thịt chó lăn ba lần, Thần tiên cũng chịu không nổi, nhanh chặn nó lại đừng để cho nó chạy." Một người khác vung côn tiến lên.

Người này vừa dứt lời Vô Danh đã lách mình tiến lên, liên tiếp thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ, trước tiên niêm phong á huyệt, sau đó chặt đứt tâm mạch, trước khi hai người kia ngã xuống đất đã đá côn bổng trong tay chúng về đống củi đối diện, chuyển kiếm về sau lưng, mỗi tay nắm một cỗ thi thể, bay về phía đông.

Lần này Mạc Vấn cũng không tiếp tục đi theo, mà chỉ nhíu mày đứng yên tại chỗ, lúc trước Vô Danh ra tay cực kỳ quyết đoán, không có chút do dự nào, như vậy có thể thấy được trước đây nó đã làm rất nhiều chuyện tương tự như vậy, chẳng qua bởi vì hai tên vô lại trên phố muốn giết con chó xám kia mà không do dự lấy tính mạng của bọn chúng, ra tay quá nặng rồi.

Không lâu sau đó Vô Danh trở lại, đã không còn thi thể trong tay, thay vào đó chính là một cái bọc giấy, con chó xám kia thấy gã đi tới, vui mừng tiến lên nghênh đón, liên tục sủa về cái phía kia.

Vô Danh dựng thẳng ngón tay ở trước môi, chó xám kia lập tức ngừng tiếng sủa, Vô Danh ngồi xổm người xuống, mở ra bọc giấy, mang thịt kho trong người cho chó xám ăn, rồi lại thò tay vào đống cỏ mang chú chó nhỏ ra vuốt ve dò xét.

Con chó xám kia quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không tiến tới ngăn cản.

Thấy tình hình này Mạc Vấn trong lòng có tính toán, căn cứ mức độ quen thuộc giữa con chó xám và Vô Danh để phán đoán, thì Vô Danh đã dừng lại ở quận Nam trong thời gian khá dài, hơn nữa luôn luôn nghỉ chân ở trên tháp chuông này.

Việc nghỉ chân ở gác chuông nói rõ Vô Danh cũng không có ý định ở lại đây quá lâu, như vậy có thể thấy được nó tới nơi này để làm việc đấy.

Sau chốc lát Vô Danh rời khỏi con hẻm nhỏ về tháp chuông, ngồi xuống đả tọa luyện khí ở bên trong tháp chuông.

Mạc Vấn phát hiện manh mối từ trên cánh cửa gỗ phía bắc tháp chuông, phân chim, hắn đã từng dẫn quân ra trận, quen thuộc các loại chim đưa thư, căn cứ phân chim đó có thể thấy được những cục phân này thuộc về con Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh không phải là con vật người bình thường có thể thuần dưỡng được, thông thường là hoàng thất hoặc quân đội lúc truyền tin tức mới sử dụng, phân chim xuất hiện ở cánh cửa sổ phía bắc, chứng tỏ rằng Hải Đông Thanh là từ phương bắc bay tới, mà bên ngoài mấy trăm dặm phương bắc chính là sông Hoàng Hà, hướng bắc chính là lãnh địa nước Tần.

Cho đến lúc này Mạc Vấn mới giật mình tỉnh ngộ, sở dĩ Vô Danh xuất hiện ở nơi này, sở dĩ đi đến nước Tấn ám sát, chắc chắn có liên quan đến nước Tần.

Vô Danh là người tu hành, nó sẽ không bất chấp tính mạng của mình để kiếm tiền tài phú quý, chính bản thân nó hiểu cực kỳ rõ việc làm pháp quá độ sẽ dẫn đến thọ dương giảm xuống, thế nhưng nó vẫn làm, nguyên nhân khiến nó làm như vậy cũng chỉ có một, những chuyện này chắc hẳn đều do Ngô Cát Nhi gợi ý.

Nghĩ đến đây Mạc Vấn cũng không trì hoãn dù chỉ một khắc, thuấn di tới hoàng cung nước Tần. Lúc này đã là nửa đêm, hoàng cung hiện tại đã được tiến hành xây dựng thêm một lần nữa, Mạc Vấn quen thuộc khí tức của lão Ngũ, Ngô Cát Nhi là con gái lão Ngũ, khí tức có chút giống với lão nên chỉ ngưng thần cảm nhận trong phút chốc, Mạc Vấn liền đi tới một cái sân nhỏ ở hậu cung, xuyên tường mà vào, chỉ thấy Ngô Cát Nhi đã nằm trên giường nghỉ ngơi, mũ phượng cùng rất nhiều đồ trang sức vàng ngọc bày đầy trên bàn gỗ bách khắc hoa phượng ở đầu giường.

"Mau ăn mặc chỉnh tề rồi ra khỏi giường gặp ta." Mạc Vấn quay lưng về phía giường trầm giọng nói ra.

Mạc Vấn nói xong, Ngô Cát Nhi nghe tiếng bừng tỉnh, đã thấy bóng lưng một đạo nhân đứng trong phòng, trong lòng vô cùng hoảng sợ, lo lắng hỏi, "lão gia?"

"Là ta." Mạc Vấn cố gắng không nổi giận.

"Lão gia, sao người lại tới đây." Lời nói của Ngô Cát Nhi mang theo chút run rẩy.

"Ăn mặc chỉnh tề rồi xuống nói chuyện." Giọng nói của Mạc Vấn lạnh như băng, giọng điệu kinh hoảng của Ngô Cát Nhi nói rõ trong lòng đang chột dạ, nói cách khác nàng đã đoán được vì sao hắn đến đây.

"Lão gia, hoàng thượng ở điện Công Chính, để con sai người đi mời." Ngô Cát Nhi cũng không xuống giường.

"Người ta muốn tìm chính là ngươi." Mạc Vấn đã sắp đến mức nổi giận.

"Lão gia." Ngô Cát Nhi vẫn muốn trì hoãn.

"Xuống!" Mạc Vấn đột nhiên nâng âm điệu lên.

Ngô Cát Nhi không biết làm sao, chỉ có thể nơm nớp lo sợ ăn mặc chỉnh tề, run rẩy đi đến phía sau Mạc Vấn.

"Ngươi có liên hệ với Vô Danh không?" Mạc Vấn trực tiếp nói vào vấn đề chính.

"Bổn cung... không không, Cát Nhi bị giam giữ trong cung đình, ít khi được ra ngoài, sau lần từ biệt năm đó đã không gặp lại y nữa." Ngô Cát Nhi đáp.

Mạc Vấn nghe vậy nổi giận đùng đùng, bất ngờ xoay người tát Ngô Cát Nhi một cái. Mặc dù không sử dụng linh khí, nhưng lực tay rất mạnh, Ngô Cát Nhi chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, ngã nhào trên đất.

"Vì sao lão gia đánh ta?" Ngô Cát Nhi che mặt ngẩng đầu.

Mạc Vấn nhìn thẳng nàng, ánh mắt Ngô Cát Nhi đến giờ vẫn còn giả vờ vô tội, mặc dù là con của lão Ngũ nhưng nó lại không có nửa phần trung hậu của lão.

Sau đó thật lâu Mạc Vấn thở dài, "Nói đi, nói hết sự thực cho ta biết, ngươi là cốt nhục của Ngô Vân, ngươi biết dù có phạm tội lớn thế nào thì ta cũng không thể giết ngươi mà..."
Bình Luận (0)
Comment