Từ Giả Thành Thật

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thẩm Phức nửa thật nửa giả mà nghiêm túc hẳn lên.
Xét về độ nhanh tay lẹ mắt của Thẩm Phức thì khỏi phải bàn, cậu chính là một cao thủ ở sòng bạc cơ mà, thắng vài ván bài này căn bản không nhằm nhò gì.

Lại nói, một bàn toàn là mấy tiểu thư cùng thái thái, cũng không đặt tâm tư vào mấy lá bài trên bàn, đều đang nói về chuyện tin tức tình ái gần đây.
Thẩm Phức lười biếng mà sờ bài, lợi dụng tay áo trường bào rộng thùng thình, lúc ra bài, ngầm đem một lá bài thu vào trong tay, cứ như vậy mấy lần, lúc ra bài muốn lá bài gì đều sẽ có lá bài đó.

Lục Ký Minh ở bên cạnh cậu, đương nhiên nhìn thấy hết, nhưng hắn cũng không lên tiếng, chỉ cười, rồi hút xì gà, lại xã giao qua lại cùng mấy vị tiểu thư.
Vẫn là vị kia tiểu thư vừa rồi, liếc Thẩm Phức một cái, cười nói: "Thành Bình Châu gần đây có khách nhân xinh đẹp tới đấy."
Lục Ký Minh không tỏ ý kiến, tay đặt trên vai Thẩm Phức, ngón tay cái vuốt ve phía sau cổ cậu, khảy khảy phần tóc sau gáy cậu.

Thẩm Phức không biết người được nói đến là ai, cũng không dám nói bừa, chỉ cười cười, làm bộ chăm chú lắng nghe.
Mọi người trên bàn bài đều đang nghe, vị kia tiểu thư một bộ dáng xem diễn không sợ đài cao, nói tiếp: "Là tiểu thư nhà họ Phương - Phương Viện, trong nhà làm về súng ống đạn dược, đi theo phụ thân tới Bình Châu bái phỏng đại soái, nghe nói đại soái cố ý mở nhà thủy tạ ở Thuần Viên để chiêu đãi Phương tiểu thư đó."
Thẩm Phức bất động thanh sắc mà nghe, cũng không tiếp lời.
Vị kia tiểu thư cười ha ha nói: "Lúc thì Chương tiểu thư, lúc lại Phương tiểu thư, thật náo nhiệt, diễm phúc của đại thiếu đúng là không cạn nhỉ......"
Thình lình, Thẩm Phức "soạt" một tiếng đẩy bài, thoải mái cười nói: "Nào, tôi thắng."
Một mình cậu ăn được cả bàn, những người khác đều kêu lên, sôi nổi đi xem bài của cậu, giận nháo đem hạt châu đã cá cược giao cho cậu, hạt châu leng keng mà rơi vào trong hộp gỗ của Thẩm Phức.
Mạnh Tam ở đầu kia đẩy Lục Kí Minh: "Mau tới, sao lại phân thắng thua với đám nữ nhân làm cái gì?"
Này một câu nói ra, rất là ngả ngớn mạo phạm, Thẩm Phức cũng không chấp nhặt với hắn, vừa xử lý đống bài vừa tráo hồi nãy, vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi nghe được.


Chờ tới khi tan cuộc, đã là rạng sáng, khách nhân đều rời đi, phòng khách lúc này ngập trong mùi thuốc lá, mùi rượu cùng mùi vị nước hoa son phấn, một mảnh hỗn độn.
Thẩm Phức thắng được đầy bồn hộp, hạt châu chất cao như núi ở trong hộp.
Lục Ký Minh lúc này lại rất im lặng, không hề đề cập tới lời hứa hẹn lúc đánh bài, Thẩm Phức cũng không hỏi, khí định thần nhàn.

Lục Ký Minh uống chút rượu, híp mắt ngồi trên sô pha, nhìn Thẩm Phức duỗi tay cầm lên một nắm hạt châu, hạt châu lại từ khe hở ngón tay cậu leng keng leng keng mà rơi xuống hộp, như thế vài lần, cùng với âm thanh tích tắc của đồng hồ trong phòng khách, làm cho con người ta mơ màng muốn ngủ.
"Đại thiếu." Thẩm Phức kêu lên.
Lục Ký Minh nhấc mí mắt liếc cậu một cái, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Phức cười nói: "Cẩn thận cảm lạnh, rửa mặt đi rồi hãy ngủ tiếp."
Lục Ký Minh nằm trên sô pha nhìn cậu, thấy khuôn mặt tuấn tú của cậu cười đến không có nửa điểm sơ hở.

Từ ngày đó, sau khi ở bến tàu trở về, sự tình càng ngày càng trở nên thú vị.

Thẩm Phức giống như là một chú nhím con vậy, trước đó có vẻ rất bình thường, hiện tại khi thật sự gặp nguy hiểm, tất cả gai đều dựng lên, càng là lúc nguy cấp, càng không chê vào đâu được, càng làm cho hắn muốn tìm ra sơ hở của cậu.
Nghĩ đến đây, Lục Ký Minh từ sô pha đứng lên, một chút đều không có dáng vẻ của người say rượu, nhanh nhẹn như báo săn trong rừng vậy.
Thẩm Phức có hơi cảnh giác mà nhìn hắn, bất động thanh sắc mà lùi về sau nửa bước, đụng vào tủ gỗ bày ở sát tường.
Ngoài cửa có người hầu tới, cao giọng nói: "Đại thiếu, chúng tôi tới thu dọn."
Lục Ký Minh không trả lời, đôi tay chống ở hai bên tủ gỗ, vây Thẩm Phức ở bên trong, đầu cúi xuống bên gáy Thẩm Phức mà hít hà một hơi, ý tứ tràn ngập ái muội.


Thẩm Phức đầu tiên là cả người cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng lại, giống như dung túng cho Lục Ký Minh làm càn ở cổ cậu, không nói lời nào, trong lòng càng khẩn trương thì biểu hiện càng phải thật bình tĩnh.
Ngoài cửa có người hầu gõ cửa, nhưng Lục Ký Minh không nói lời nào, Thẩm Phức dường như muốn phân cao thấp với hắn nên không hề có ý muốn thay hắn đáp lời.

Bọn họ giống như lại bắt đầu cuộc đấu sức mới, ai rút lui khỏi cuộc giằng co trước thì nghiễm nhiên là người thua cuộc.
Lục Ký Minh trầm mặc, bàn tay thò vào dưới quần áo của Thẩm Phức, theo sống lưng thon gầy rắn chắc của cậu hướng lên trên sờ, từ chất liệu may mặc thượng đẳng của quần áo có thể thấy rõ hình dáng bàn tay của hắn.

Bên ngoài mưa rơi tí tách, trong phòng cũng ẩm ướt oi bức đến mức làm người khó chịu, Lục Ký Minh dán tới trên người Thẩm Phức, thân thể theo nhịp hô hấp mà phập phồng, hòa cùng nhịp đập của tim.
Thẩm Phức nhẹ nhàng nói: "Đại thiếu, mới nãy đánh bài, tôi thắng đó."
Lục Ký Minh "ừm" một tiếng, tay hờ hững tuột từ lưng Thẩm Phức một đường đi xuống, giống như đang khiêu chiến khả năng nhẫn nại cùng giới hạn của Thẩm Phức.
Hắn nói: "Cho nên sao?"
Lục Ký Minh lấy việc "trở về Thẩm gia thăm tỷ tỷ" làm mồi nhử, treo trước mặt Thẩm Phức, dụ dỗ cậu, nhìn cậu bởi vì khát vọng mà lo âu bồi hồi, không làm chủ được bản thân mà làm trò hề.

Lời nói trên bàn bài kia là thật hay đùa? Thẩm Phức không có tâm tư suy nghĩ tới nó, nhưng cậu biết, Lục Ký Minh hao hết tâm tư khống chế bọn họ, khẳng định phải có tính toán của riêng hắn.
Không thấy thỏ đương nhiên sẽ không thả chim ưng, không có lợi thì dậy sớm làm gì, sao có thể bởi vì ván bài thắng mà đáp ứng dễ như vậy được.
Thẩm Phức cảm thấy chỗ xương cùng bị xoa đến nổi lên một trận ngứa ngáy, hít sâu một hơi, siết chặt bả vai Lục Ký Minh.

Lục Ký Minh nhẹ nhàng cười, lại hỏi một câu: "Cho nên sao?"
Ngoài cửa nhóm người hầu đang rì rầm mà thảo luận cái gì đó, đại khái là do dự không biết có nên vào hay không.
Thẩm Phức chỉ cảm thấy dưới cái chạm như có như không của Lục Ký Minh, toàn thân cậu dần nóng lên.


Thẩm Phức nắm chặt quần áo Lục Ký Minh, ngửa đầu ra sau, lộ ra cần cổ trắng nõn, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống.

Tay Lục Ký Minh từ trong quần Thẩm Phức mà thu lại, năm ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt Thẩm Phức, ướt dầm dề.
Lục Ký Minh hỏi: "Xem ra gần đây ăn không ít sủi cảo rau hẹ đâu ha."
Thẩm Phức thở hổn hển, chỉ cảm thấy linh hồn cùng thể xác mình phân cách làm hai, lý trí nhắc nhở cậu phải cảnh giác, thể xác lại bảo cậu cứ trầm luân đi.
Đột nhiên, Lục Ký Minh ôm lấy eo Thẩm Phức một phen bế cậu lên, đặt cậu ngồi trên mặt tủ, trường bào bị kéo lên, đôi chân thon dài thẳng tắp của Thẩm Phức bị tách ra, dưới ánh đèn sáng choang, hết thảy đều trở nên không chỗ che giấu.

Thẩm Phức nào có từng nếm thử qua mùi vị bị đối đãi như vậy, cậu cảm thấy chính mình mất đi quyền chủ động, trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích, trong khi đó Lục Ký Minh vẫn quần áo chỉnh tề như vậy, ung dung không vội.
Người hầu ở ngoài cửa lại lần nữa gõ cửa, bọn họ tựa hồ dần dần chắc chắn chủ nhân không ở bên trong, tiếng đập cửa trở nên lớn lên, phảng phất bọn họ lập tức sẽ mở cửa tiến vào vậy.
Lục Ký Minh kéo ngăn kéo ra, ngón tay từ trong hộp thiếc lấy ra một lượng lớn kem dưỡng da tay.
*Ê hê hê, minh họa một chút xíu he:

Cảm giác bị xâm lấn đột ngột mà dọa người, Thẩm Phức kinh hô một tiếng, ngón chân cuộn tròn lại.

Thẩm Phức cảm giác được sự xấu hổ mà xưa nay chưa từng có, nhóm người hầu ở bên ngoài tùy thời sẽ tiến vào, mà dáng vẻ của cậu hiện giờ lại chật vật như vậy.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện trên mặt Lục Ký Minh cũng không dục sắc, ngược lại thần sắc thanh minh, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao lướt qua trên mặt cậu, hưởng thụ dáng vẻ thất thố cùng yếu ớt của cậu.
Thẩm Phức cả người chấn động, cắn chặt răng, không lùi mà tiến tới, chủ động duỗi tay tới cởi quần Lục Ký Minh quần.

Mười ngón cậu rất linh hoạt, đã không còn ngượng ngùng cùng hoảng loạn như vừa rồi nữa, phảng phất một lần nữa mặc vào áo giáp chiến sĩ, lại lần nữa thành thạo lên.


Hô hấp của Lục Ký Minh càng lúc càng dồn dập, trong mắt tràn ngập sắc dục, gần như hung tợn mà nhìn chằm chằm Thẩm Phức.
Thẩm Phức rũ mắt, lộ ra nốt ruồi son nơi mí mắt, khóe miệng có một mạt ý cười như có như không, giống như là đang trào phúng Lục Ký Minh, trào phúng hắn cũng chỉ biết chơi loại thủ đoạn như này mà thôi.

Thẩm Phức tiến đến sát bên tai Lục Ký Minh, phối hợp với động tác trên tay, môi khẽ đóng mở, nhẹ nhàng đụng vào vành tai Lục Ký Minh.
"Thì ra đại thiếu thích người khác vây xem chuyện giường chiếu ha," Thẩm Phức cao giọng mà hướng ra phía ngoài hô, "Tiến vào thu dọn đi ——"
Lục Ký Minh nhìn chằm chằm cậu, có chút cáu kỉnh mà hướng ngoài cửa quát lên: "Không được tiến vào, đều lăn cả đi!"
Thẩm Phức câu môi cười, đây là lần đầu tiên Lục Ký Minh cởi bỏ mặt nạ ở trước mặt cậu, không còn là cái vẻ lúc nào cũng cười hi hi ha ha kia nữa.

Cậu còn chưa kịp đắc ý rằng chính mình hòa nhau một ván với hắn thì Lục Ký Minh đột nhiên tiến công, rút ngón tay ra, một tay bế cậu lên, ném tới trên sô pha.
Thẩm Phức kinh hô một tiếng, bị ném đến thất điên bát đảo, xoay người muốn bò dậy, ai biết Lục Ký Minh quỳ gối trên sô pha, ấn gáy cậu xuống, lúc này không hề thăm dò như lúc trước nữa, mà là phát tiết tựa như chinh phạt.

Khuôn mặt Thẩm Phức đỏ bừng, trở tay muốn túm lấy tay Lục Ký Minh, Lục Ký Minh trực tiếp nằm sấp xuống, dùng trọng lượng cả người mình ngăn chặn cậu lại.
Bản thân giống như đang ở trên một con thuyền nhỏ lắc lư, Thẩm Phức cắn môi không cho chính mình kêu ra tiếng, bàn tay duỗi ra nắm lấy tay vị sô pha, muốn bò ra xa, muốn cứu lấy mình khỏi sự tra tấn triền miên không rõ là đau đớn nhiều hơn hay là khoái cảm nhiều hơn này.

Lục Ký Minh nào có thể để cho cậu trốn như thế, hắn một tay nắm cổ tay cậu, một tay bóp eo cậu mà kéo cậu trở lại.
Thẩm Phức giãy giụa phí công, cả người xụi lơ, quay đầu lại thoáng nhìn, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh nước.
Lục Ký Minh ghé vào trên người cậu, thoả mãn lười biếng, cáu kỉnh cùng u ám vừa nãy hoàn toàn không thấy tăm tích nữa, hắn thân mật mà dùng gương mặt cọ cọ bên gáy Thẩm Phức, nói: "Ngày mai cùng tôi về Thuần Viên một chuyến ăn một bữa cơm đi."
Dường như cuối cùng cũng đợi được âm thanh chiếc giày còn lại rơi xuống đất, cuối cùng cũng chờ được Lục Ký Minh đề cập tới điều kiện, phản ứng đầu tiên của Thẩm Phức chính là nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cậu nói: "Đã vài ngày chưa gặp tỷ tỷ, tôi muốn về thăm."
"Được rồi." Lục Ký Minh duỗi tay sờ sờ mái tóc đẫm mồ hôi của cậu, cười nói, "Từ Thuần Viên trở về liền thuận đường đi thăm tỷ tỷ.".

Bình Luận (0)
Comment