Sau khi nhận được tiền vào tài khoản, Triệu Hướng Linh đã gửi danh sách chi tiết ghi chép lại cách chia phần trăm của từng bài hát.
Dương Lỗi nhìn sơ qua và thấy rằng công ty âm nhạc Hải Lam làm việc rất cẩn thận.
Hắn nhìn lướt qua rồi gọi điện cho vợ.
"Tiểu Vũ…”
Chia phần trăm đã được chuyển vào tài khoản, bây giờ chắc chắn sẽ khiến vợ hắn vui lòng.
......
Tiêu Vũ đang làm việc trong một nhà xuất bản, bây giờ trên khuôn mặt cô ngày càng có nhiều nụ cười.
Không chỉ gia đình như vậy, mà sự nghiệp của cô cũng ngày càng thăng tiến.
Không biết có phải do truyện cổ tích của Dương Lỗi đăng tải ở nhà xuất bản của bọn họ hay không, mà số lượng tạp chí do cô phụ trách bắt đầu tăng đều.
“Alo, Thạch Đầu.”
Thấy Dương Lỗi gọi điện thoại đến, Tiêu Vũ cười nói.
Nghe thấy Dương Lỗi nói về việc chia phần trăm bài hát, trên gương mặt Tiêu Vũ liền lộ ra vẻ vui mừng không gì so sánh được.
“Được, em nói với mẹ một tiếng, hôm nay em tan làm sớm, chúng ta đi xem nhà.” Tiêu Vũ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vũ lập tức gọi điện cho mẹ của cô.
“ Tiểu Vũ.”
Tôn Nhã Như là một giáo viên cấp ba, bây giờ trường cấp ba đang trong kỳ nghỉ hè nên bà cũng nhàn nhã.
Nếu là trước đây, trong khoảng thời gian này bà nhất định sẽ đến giúp con gái chăm sóc con cái, chăm sóc hai đứa cháu gái quý báu của bà.
Chỉ có điều bây giờ Dương Lỗi đang ở nhà, bà cũng không tiện đến đó, chỉ khi con gái ở đó thì bà mới sang để thăm cháu gái.
“Mẹ, nhạc của Thạch Đầu đã được chia phần trăm.” Tiêu Vũ cười nói.
"A? Chia phần trăm đã vào tài khoản rồi?" Nghe vậy, ánh mắt Tôn Nhã Như sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, Dương Lỗi nó được chia phần trăm bao nhiêu?"
"Mười lăm triệu." Tiêu Vũ đáp lời.
"Mười lăm triệu?"
Nghe được lời của con gái mình, trong mắt Tôn Nhã Như lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng mà tiếp đó bà lại vô cùng vui mừng.
"Con gái, Dương Lỗi nó nói thế nào? Chuyện mua nhà. . ."
Bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện mua nhà.
Tiêu Vũ cười nói: "Thạch Đầu nói, hôm nay con tan làm, chúng con sẽ đi đến tiểu khu Trung Hải xem nhà."
"Thật tốt quá."
Trên mặt Tôn Nhã Như tràn đầy vui sướng, nói: "Tiểu Vũ, chạng vạng mẹ sẽ đưa cha con đến đó."
Nói xong bà lại nhắc nhở: "Tuy rằng cha con vẫn còn giận không muốn gặp con, nhưng mà chuyện lớn như mua nhà, con cũng phải gọi điện thoại nói với cha con một tiếng, cho dù không bắt máy, con cũng gửi tin nhắn cho cha con."
"Mẹ, con biết rồi." Tiêu Vũ gật gật đầu.
Chuyện này Tôn Nhã Như không nhắc đến, cô chắc chắn cũng sẽ làm.
Kết hôn, mua nhà,.v.v…, đều là chuyện lớn, chuyện gì cũng không nói với cha, chắc chắn cha sẽ giận.
Cúp điện thoại, Tiêu Vũ gọi điện thoại cho cha Tiêu, chuông điện thoại reo vài tiếng, lại bị tắt ngang.
Tiêu Vũ bất đắc dĩ, chỉ phải gửi tin nhắn cho cha Tiêu.
"Cha, hôm nay con và Dương Lỗi đi xem nhà, chuẩn bị đổi chỗ ở. . ."
. . . . . .
Bốn giờ chiều, Tiêu Vũ tan làm sớm, cô trực tiếp lái xe đi tới tiểu khu Trung Hải, lúc này Dương Lỗi đã tới nơi này cùng với hai con gái.
"Mẹ." Nhìn thấy Tiêu Vũ đến, Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ đều chạy tới, Dương Kỳ Kỳ hưng phấn nói.
Bé biết hôm nay cha mẹ đến xem nhà lớn, trong lòng không biết là vui đến mức nào.
Lúc này bên cạnh đã có một vị nhân viên bán hàng, dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, là nữ, tóc ngắn, nhiều kinh nghiệm.
Hiển nhiên cô ta biết Dương Lỗi đang chờ Tiêu Vũ, vẻ mặt cô ta bình tĩnh, không có một chút vẻ không kiên nhẫn vì chờ đợi.
Tiểu khu Trung Hải chính là tiểu khu nhà giàu nổi tiếng, mỗi một gia đình có thể mua nhà ở nơi này đều không thể khinh thường.
Về phần Dương Lỗi rất trẻ tuổi. . .
Hiện tại đa số mua nhà đều là những phú nhị đại hoặc đại loại thế.
"Đi thôi, đưa chúng tôi đi xem nhà." Dương Lỗi nói.
"Được, Dương tiên sinh, Dương phu nhân, mọi người đi theo tôi, chỗ của tôi có ba căn thỏa mãn nhu cầu của ngài."
Cô gái bán hàng Trương Thanh tươi cười nói.
Tiểu khu Trung Hải có vài loại tiêu chuẩn, nhỏ nhất có một trăm hai mươi mét vuông, ngoài ra còn có một trăm năm mươi mét vuông, một trăm tám mươi mét vuông, hai trăm hai mươi mét vuông, hai trăm năm mươi mét vuông, hai trăm tám mươi mét vuông.
Trong số những loại nhà này, Dương Lỗi trực tiếp loại trừ năm loại trước, chỉ xem loại hai trăm tám mươi mét vuông cuối cùng.
Nếu đã mua nhà, vậy thì mua lớn một chút.
Loại nhà hai trăm tám mươi mét vuông này, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ba nhà vệ sinh, các đại sảnh, phòng đều rất rộng rãi, ngoài ra còn có một cái ban công lớn, có thể nói là rất hoàn mỹ.
Về sau cho dù cha mẹ mình, cha mẹ Tiêu Vũ ở trong này, cũng sẽ không có gì chật chội.
Đương nhiên, nhà càng lớn, thì giá cả nhất định là càng đắt.
Giá nhà ở rẻ nhất ở tiểu khu Trung Hải đều hơn 50.000, những biệt thự lớn nhất, thì giá thường vào khoảng 80.000.
"Dương tiên sinh, Dương phu nhân, phong cách trang hoàng của căn biệt thự này là một trong những kiểu lưu hành nhất hiện nay. . ." Nhân viên bán hàng Trương Thanh nhiệt tình giới thiệu.
Dương Lỗi muốn xem nhà đã trang hoàng hoàn chỉnh.