“... Tia nắng đầu đánh thức bình minh
Trời đất hồi sinh sắc màu
Cùng ngọn gió thoảng
Viết nên bản nhạc của sự sống
Hãy cất lên lời ca nhiệt huyết
Hãy dang rộng đôi tay của bạn
Để cho tôi được ôm trọn lấy giấc mộng tuyệt vời đó
Để cho tôi thấu hiểu trái tim của bạn
Để cho nụ cười của chúng ta
Tràn ngập niềm kiêu ngạo của tuổi thanh xuân
Để cho chúng ta cùng nhau hi vọng, ngày mai sẽ tươi sáng hơn...”
Trên sân khấu, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.
...
Yên tĩnh, không có bất cứ vẻ kích động nào, chỉ có sự bình tĩnh và chờ đợi một ngày mai tươi sáng hơn.
Cuối cùng, bài hát nhẹ nhàng kết thúc, lại có tiếng nhạc êm ái vang lên.
Mọi người còn đang suy nghĩ về bài hát vừa rồi, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
“Bốp bốp bốp!!!”
Sau vài giây ngây người ngắn ngủi, dưới khán đài lập tức vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Mà cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng trở nên vô cùng kích động.
“Ca khúc kết thúc rồi.”
“Bài hát [Ngày mai tươi sáng hơn] này thực sự quá dễ nghe!”
“Thảm họa tuyết năm 96 của nước Hạ, tôi còn chưa ra đời. Dịch bệnh năm 2001, tôi cũng chưa sinh ra. Tôi ra đời vào năm 2003, tại nơi xảy ra nhiễm trùng nguồn nước. Đến năm 2006 xảy ra trận động đất, tôi mới được ba tuổi. Năm 2018, trong trận lũ lụt khủng khiếp đó, tôi đã được các anh quân nhân giúp đỡ sơ tán rời đi. Mỗi khi chúng ta gặp phải tai nạn hay thiên tai, đều sẽ có một nhóm quân nhân không để ý đến an nguy của bản thân mình, chủ động xông lên trước, giúp đỡ bảo vệ mọi người, che chở chúng ta ở sau lưng. Mặc dù biết thiên nhiên không thể nào mãi mãi yên bình, nhưng tôi vẫn mong ước bọn họ sẽ luôn khỏe mạnh, cũng mong sao cho ngày mai của chúng ta đều sẽ tươi sáng hơn, mong toàn bộ nước Hạ đều là ngày mai tươi sáng hơn!”
Tại khu vực bình luận, dòng bình luận “năm 96...” này chỉ sau hai phút đã có đến tận một triệu lượt thích, nhanh chóng leo lên top đầu.
“Ngày mai tươi sáng hơn! Chúng ta tốt đẹp hơn! Thế giới cũng tốt đẹp hơn!”
“Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc”.
“Chúc cho tất cả những người đọc được dòng bình luận của tôi đều mạnh khỏe, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn!”
...
Bài hát của Triệu Vô Minh mang tới cho bọn họ một loại rung động không thể nào diễn tả được thành lời, nhưng mà sau khi hát xong thì những rung động này lại chậm rãi tiêu tan.
Nhưng mà, [Ngày mai tươi sáng hơn] không có nhiều rung động như vậy, mà giống như một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy vào trong lòng mọi người, thấm vào ruột gan, không thể nào quên đi được.
Đây là một ca khúc có thể chạm đến tận linh hồn của người nghe.
Đúng vậy, ngày mai sẽ tươi sáng hơn, không cần biết là ai, là người nước Hạ, hay là người trên khắp thế giới, đây đều là tâm nguyện chung của tất cả mọi người!
Tiếng vỗ tay vang lên mãi không dứt, đại diện cho việc mọi người rất yêu thích bài hát này.
"Dương Tuyết Nhu!" "Dương Tuyết Nhu!"
Tiếng vỗ tay còn chưa kết thúc, liền có người hô tên Dương Tuyết Nhu, hai giây sau, tất cả mọi người đều gọi tên cô ấy.
Trong trận chung kết này, Dương Tuyết Nhu đã không để cho bọn họ phải thất vọng!
Trên sân khấu, Dương Tuyết Nhu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vậy là hành trình [Ca vương ca hậu] của cô đã kết thúc rồi, cho dù kết quả có thể nào thì cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, bởi vì bản thân cô đã cố gắng hết sức rồi.
Dương Lỗi nhìn thấy cô út của mình hát xong thì sắc mặt nghiêm túc vô cùng, bây giờ đến đoạn chấm điểm rồi.
“Thạch Đầu.”
Tiêu Vũ ở bên cạnh Dương Lỗi, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, cũng nhìn chằm chằm màn hình...
MC Hoa Vũ đi lên sân khấu, cảm thán nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy, tại sao sân khấu [Ca vương ca hậu] của chúng ta không kéo dài mãi mãi nhỉ, như vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ được nghe càng nhiều bài hát hơn sao?”
Nghe Hoa Vũ nói như vậy, khán giả đồng loạt bật cười.
Sáu vòng biểu diễn của [Ca vương ca hậu], từ [Giấc mơ ban đầu] cho đến [Ngày mai tươi sáng hơn], sáu ca khúc, tất cả đều là những ca khúc truyền cảm hứng, mà lại còn rất dễ nghe!
Có nhiều hơn nữa cũng không ngại nhiều!
Nếu như Dương Tuyết Nhu lại có thêm mấy bài hát truyền cảm hứng như thế này nữa thì bọn họ cũng sẵn sàng lắng nghe.
Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói: “Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Hoa Vũ cảm thán một câu: “Bây giờ, mời các vị ban giám khảo đưa ra lời nhận xét.”
Bây giờ là lúc chấm điểm.
Mọi người lập tức cảm thấy căng thẳng.
Nhóm quản lý cấp cao của công ty âm nhạc Viễn Đại lúc này cũng vô cùng căng thẳng. Bọn họ có thể đi được tới trình độ này, chứng tỏ khả năng thẩm định không hề kém, ai cũng thấy được chất lượng của [Ngày mai tươi sáng hơn].
"Quán quân nhất định là Triệu Vô Minh! Quán quân nhất định là Triệu Vô Minh!!!” Trong lòng nhóm người của âm nhạc Viễn Đại cứ lặp đi lặp lại như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Lúc này, mấy chục triệu người cũng đều đang nhìn lên màn hình, chờ xem Dương Tuyết Nhu đạt được bao nhiêu điểm!
"Bắt đầu chấm điểm rồi, không biết Dương Tuyết Nhu có thể đạt được bao nhiêu điểm nhỉ!”
“Tôi cảm thấy bài này cũng phải ngang ngửa với [Thời đại của tôi] của Triệu Vô Minh đấy.”
“Cái gì vậy? Rõ ràng là [Ngày mai tươi sáng hơn] hay hơn!”
“Nhưng mà hay hơn cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất để chấm điểm, còn phải xét về chất giọng và kỹ thuật của ca sĩ nữa.”
...