Thương nhớ một ai đó lúc bình thường có thể không quá mạnh mẽ, nhưng khi đến ngôi trường quen thuộc này, hắn và Tiêu Vũ đã ở lại Đại học Thanh Bắc trong hơn ba năm, hầu như mọi nơi đều có kỷ niệm của họ, dường như lúc này Tiêu Vũ vẫn ở bên cạnh hắn.
Đến nơi này, Dương Lỗi đã trực tiếp đi đến khoa Ngôn ngữ và Văn học trung quốc để hỏi một chút. Đây chính là chuyên ngành của Tiêu Vũ.
Lần này hắn không gặp bất kỳ rắc rối nào, và nhanh chóng tìm được giảng viên cũ của Tiêu Vũ.
Giảng viên của Tiêu Vũ tên là Mã Phương, và lúc này bà ấy vẫn là giảng viên.
"Cô Mã, có người đang tìm cô. "
Được đưa đến một nơi, Dương Lỗi cuối cùng cũng gặp được Mã Phương.
"Em là..." Nhìn Dương Lỗi, Mã Phương lộ ra vẻ nghi ngờ. Bà ấy không biết Dương Lỗi.
Dương Lỗi vội vàng nói: "Cô Mã, em là Dương Lỗi, sinh viên khóa 13 chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại Đại học Thanh Bắc. Em đến đây để hỏi về tình hình của Tiêu Vũ, cũng là sinh viên khóa 13 chuyên ngành ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc."
"Dương Lỗi?”
Nghe những lời của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại và xác nhận thân phận của Dương Lỗi.
Không thể nào ai đó tùy ý đến hỏi bà ấy, bà ấy liền tiết lộ thông tin.
Sau khi xác nhận, Mã Phương nói: "Sinh viên Dương Lỗi, em muốn hỏi gì?"
Dương Lỗi vội vàng nói: "Em muốn hỏi cô Mã có kk của Tiêu Vũ không?”
Trông hắn có vẻ chờ đợi.
Nghe vậy, Mã Phương lắc đầu, bà ấy nói: "Kk của sinh viên Tiêu Vũ đã bị xóa. Mặc dù vẫn còn trong nhóm, nhưng khi nhấp vào thì trống rỗng. Em ấy chưa thêm lại vào nhóm. Nếu là số điện thoại, tôi biết em ấy đã thay đổi nó, nhưng tôi không lưu lại."
"Không có?”
Nghe Mã Phương nói như vậy, sắt mặt Dương Lỗi khẽ đổi.
Tiêu Vũ đã không quay lại kk của nhóm lớp.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ rằng sau khi thực tập Tiêu Vũ có về trường, Trương Thiến cũng cùng trở về với em ấy, bây giờ Trương Thiến là nghiên cứu sinh của trường. Em đi tìm em ấy chắc có thể biết được một số thông tin”.
Mặc dù bà ấy là giảng viên, nhưng giảng viên đã dạy quá nhiều sinh viên, sau khi tốt nghiệp lại rất ít rất ít liên lạc, vì thế cho dù gặp lại Tiêu Vũ, bà ấy không nghĩ đến việc lưu lại thông tin liên lạc.
"Trương Thiến?" Nghe thấy điều này, đôi mắt của Dương Lỗi sáng lên
Trương Thiến là bạn cùng phòng của Tiêu Vũ, và rất có thể cô ấy biết tình hình hiện tại của Tiêu Vũ.
"Làm phiền cô Mã rồi." Dương Lỗi vội vàng cảm ơn.
Sau đó, Mã Phương nói với Dương Lỗi rằng Trương Thiến hiện đang ở đâu, Dương Lỗi liền nhanh chóng đi đến.
Hắn rất quen thuộc với Đại học Thanh Bắc, rất nhanh liền đi đến nơi cần đến.
"Tiểu Thiến, tôi về trước đây, cậu về thì đóng cửa phòng thí nghiệm lại." Khi đến một nơi, hai cô gái đang nói chuyện gì đó.
Nhìn thấy cô gái, trên mặt Dương Lỗi lập tức trở nên mừng rỡ.
Tìm thấy người rồi.
Hắn trực tiếp mở miệng kêu một tiếng: "Trương Thiến."
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Thiến bối rối quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Dương Lỗi gọi cô ấy .
Trong mắt cô ấy lộ vẻ không quá chắc chắn, phải mất hai giây sau cô ấy mới nói: "Dương Lỗi?"
Cô và Tiêu Vũ là bạn cùng phòng, trên thực tế cô cùng lắm là quen biết Dương Lỗi, tiếp xúc không nhiều, cũng không có phương thức liên lạc của nhau.
"Tôi là Dương Lỗi." Dương Lỗi đi tới, có chút mong đợi hỏi: "Trương Thiến, tôi hỏi cậu một chút về Tiêu Vũ, cậu có cách liên lạc với Tiêu Vũ không?”
Nghe vậy, Trương Thiến gật đầu nói: “Có."
Lúc này cô ấy nhìn Dương Lỗi, và sâu trong mắt cô ấy hiện lên một tia chán ghét.
Khi còn học đại học, cô ấy có vài người bạn trai, chia tay rồi yêu nhau, cô ấy thực sự ghen tị với tình yêu bền vững giữa Tiêu Vũ và Dương Lỗi,
Nhưng sau khi tốt nghiệp, gặp lại Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đã sinh con, nhưng người cha như Dương Lỗi thì lại không ở bên.
Điều này khiến cô ấy nghĩ rằng Dương Lỗi là một kẻ tệ bạc.
"Tốt quá rồi!”
Nghe Trương Thiến nói rằng cô ấy có thông tin liên lạc của Tiêu Vũ, khuôn mặt của Dương Lỗi đột nhiên lộ ra sự phấn khích.
Cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Vũ rồi!
Nhìn Dương Lỗi, Trương Thiến suy nghĩ một chút, không khỏi nói: "Dương Lỗi, tôi cảm thấy đàn ông vẫn nên có trách nhiệm. Quan hệ giữa cậu và Tiêu vũ tốt như vậy, Tiêu Vũ còn sinh con cho cậu. cậu không thể bỏ đi được."
Dương Lỗi đang muốn cách liên lạc, nhưng khi nghe những gì Trương Thiến nói, hắn liền ngây người.
"Con? Cậu đang nói về chuyện gì?" hắn hỏi với giọng run run.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Trương Thiến có chút khó hiểu, nói: "Cậu không biết sao?"
Cô ấy nhìn Dương Lỗi như thể hắn không biết đến chuyện đứa bé.
"Chẳng lẽ là mình hiểu lầm Dương Lỗi sao? Nhưng sao Tiêu Vũ không nói cho Dương Lỗi biết chuyện sinh con?" Nhất thời, trong lòng Trương Thiến có rất nhiều nghi hoặc.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi sắp ra trường, tôi và Tiêu Vũ gặp nhau, lúc đó Tiêu Vũ còn ôm hai đứa trẻ, là chị em sinh đôi, rất dễ thương. "
Nghe cô ấy nói vậy, Dương Lỗi chợt nghĩ đến cặp chị em sinh đôi mà hắn gặp ở trường mẫu giáo ở Giang Lăng, người đã gọi hắn là cha rất trìu mến.
Hắn run giọng hỏi: “Chúng tên gì?”
Trương Thiến nói: “Tôi nghe Tiêu Vũ nói rằng chúng tên là Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ. "