Toàn bộ số tiền tăng gần như gấp đôi rồi!
Đây là lợi ích của việc gia tăng danh tiếng!
Tuy nhiên, lúc này số phần trăm Dương Lỗi đưa ra hiển nhiên vượt quá chức vụ quản lý của Triệu Hương Linh.
"Giám đốc Triệu đừng lo lắng, có thể từ từ suy nghĩ". Dương Lỗi nói.
Sau khi nói chuyện một lúc, hắn nói việc chia phần trăm rất dứt khoát, không có chỗ thương lượng.
Trên thực tế đối với Dương Lỗi mà nói, <Ca vương ca hậu> là một cơ hội tốt để hắn nâng cao giá trị bản thân!
Sau <Ca vương ca hậu>, chia phần trăm ca khúc của hắn ít nhất có thể đạt đến năm mươi phần trăm, cho nên bây giờ hắn trực tiếp đưa ra!
Đối với bài hát của chính mình, hắn rất có tự tin, bản thân không lo lắng.
Nhìn thấy Dương Lỗi cúp điện thoại một cách dứt khoát, sắc mặt Triệu Hướng Linh khẽ thay đổi trong chốc lát.
Xem ra lần này không có chỗ thương lượng với Dương Lỗi, nhưng <Giấc mơ ban đầu > quả thực có thể đáng giá với số chia phần trăm này, nhưng dựa vào danh tiếng bây giờ của Dương Lỗi, bên phía công ty rất có khả năng không đồng ý với điều kiện của Dương Lỗi.
"Chị Triệu..."
Ở bên cạnh, Dương Tuyết Nhu nhìn thấy sắc mặt Triệu Hướng Linh, không khỏi lên tiếng.
Nhìn về Dương Tuyết Nhu, trên mặt Triệu Hướng Linh liền nở nụ cười nói: "Tuyết Nhu, cô đi chuẩn bị cho tốt, ba ngày nữa sẽ thu âm <Ca vương ca hậu> rồi!”
"Được."
Dương Tuyết Nhu rời khỏi nơi này.
Trong phòng làm việc, trên mặt Triệu Hướng Linh lộ vẻ buồn rầu: "Khó khăn quá".
Lần trước cô ta có thể đưa ra quyết định chia phần trăm hai mươi phần trăm, nhưng lần này là năm mười phần trăm, cô ta không quyết định được.
"Bỏ qua đi, báo cáo lên trên điều kiện của Dương Lỗi, xem xem bên trên nói thế nào".
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Hướng Linh hết cách, chuẩn bị báo cáo lên trên.
...
Đối với việc chia phần trăm bài hát, Dương Lỗi tạm thời không quan tâm, sau khi <Ca vương ca hậu> bắt đầu, bài hát của hắn không ngừng xuất hiện, giá trị bản thân của hắn cũng sẽ tăng lên không ngừng.
cùng với bài hát xuất sắc trong tay hắn liên tục xuất hiện, về việc chia năm mươi phần trăm, âm nhạc Hải Lam nếu không xảy ra chuyện gì khác thì sẽ đồng ý!
Lúc này Dương Lỗi đi đón hai con gái yêu quý của mình.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ tạm biệt".
"Kỳ Kỳ, cho cậu ăn cái này".
Trong trường mẫu giáo, rất nhiều trẻ em đang tập trung lại, Dương Kỳ Kỳ dường như rất vui vẻ, rất nhiều trẻ em đang nói chuyện với cô bé.
Thấy cha mẹ của mình, những em bé này cũng ríu rít.
"Mẹ, con thích Vịt con xuất xí".
"Mẹ, mẹ mua cho con Vịt con xấu xí được không? Sau khi lớn lên nó sẽ trở thành thiên nga trắng".
"Cha, con thích bạn Kỳ Kỳ, cậu ấy kể chuyện rất hay".
"Mẹ, mẹ mua truyện Công chúa bạch tuyết và Vịt con xấu xí cho con được không? Còn chưa đọc qua những truyện này, bạn Dương Kỳ Kỳ đọc rồi, bây giờ trên lớp các bạn đều thích Dương Kỳ Kỳ, không thích con nữa".
Đám trẻ con líu ra líu ríu, làm cho nhóm phụ huynh không hiểu rõ chuyện gì, chỉ có một số phụ huynh thì biết chắc chắn là bạn học Dương Kỳ Kỳ trong trường mẫu giáo lại kể rất nhiều truyện.
Ở nơi không xa, Dương Lỗi nghe thấy ai ai cũng nói thích Dương Kỳ Kỳ, hắn lập tức nhìn qua, thấy một bé gái đang nói, mới thu hồi ánh mắt.
"Cha ơi"
Nhìn thấy Dương Lỗi, Dương Kỳ Kỳ không quan tâm các bạn khác, mừng rỡ chạy qua, sau đó giống như con gấu túi leo lên người Dương Lỗi.
"Kỳ Kỳ, Dao Dao, hôm nay ở trường mẫu giáo có ngoan không?" Dương Lỗi mỉm cười hỏi.
Dương Dao Dao vẫn rất bình tĩnh, là cô bé thục nữ, về phần Dương Kỳ Kỳ rất hoạt bát nói: "Cha, hôm nay con kể chuyện Vịt con xấu xí, các bạn đều rất thích nghe".
<V;ịt con xấu xí> là chuyện mà ngày hôm qua Dương Lỗi kể lúc hai cô con gái yêu quý ngủ.
"Oa, Kỳ Kỳ thật giỏi". Dương Lỗi khen.
"Cha Kỳ Kỳ".
Chính lúc này, có hai phụ huynh lên trước, nói một cách ngại ngùng: "Tôi muốn hỏi câu chuyện mà con gái anh kể là đọc được ở đâu?"
Bây giờ, Dương Kỳ Kỳ đang có xu hướng trở thành bà hoàng kể chuyện ở Trường mẫu giáo.
Nghe xong, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Truyện này do tôi sáng tác".
Nghe lời nói của Dương Lỗi, những phụ huynh này đánh bất lực.
Nhìn con cái đang quấn lấy mình, họ cũng hết cách, vốn dĩ truyện này không có, họ tìm đâu ra chứ?
Nhưng Dương Lỗi lại nói: "Những câu chuyện như Công chúa bạch tuyết có thể sẽ xuất hiện trên <Tập san thiếu niên> của nhà xuất bản Giang Lộ, nếu anh có hứng thú, đến lúc đó có thể mua một cuốn".
<T;ập san thiếu niên>, chính là tạp chí do Tiêu Vũ phụ trách.
<T;ập san thiếu niên?" Nghe lời nói của Dương Lỗi, ánh mắt của vị phụ huynh này sáng lên, vội vàng nói cảm ơn Dương Lỗi.
...
Ôm hai cô con gái, Dương Lỗi về nhà trước.
Lúc này trong nhà có một số đồ vật, những thứ này đều do Dương Lỗi lúc trước mua, hắn phải đi gặp cha mẹ vợ của mình.
Lần đầu gặp phụ huynh, chắc chắn phải mua quà.
Trong nhà chuẩn bị xong rồi, Dương Lỗi gọi điện nói với Tiêu Vũ, liền đưa hai đứa bé ra cửa.
Hắn đến khách sạn Phúc Nguyên, đây là nơi Tiêu Vũ nói.
Đặt xong phòng VIP, Dương Lỗi gọi điện cho Tiêu Vũ, hỏi một số chuyện.
...
"Thạch Đầu, bọn em lát nữa sẽ qua đó, anh cứ chăm sóc Dao Dao và Kỳ Kỳ trước".
Ở bên khác, Tiêu Vũ đang nói chuyện trên điện thoại.
Cúp điện thoại, Tiêu Vũ nhìn về một nơi, đột nhiên nở nụ cười đi lên.
Cô đến trước mặt một người phụ nữ trung niên, ôm cánh tay của bà nói: "Mẹ".
Người phụ nữ trung niên này thoạt nhìn khoảng bốn mươi mấy tuổi, hơi giống với tướng mạo của Tiêu Vũ, sắc mặt không quá tốt.
Hôm nay, bà đi gặp Dương Lỗi "mất tích" mấy năm, tâm trạng bà tốt mới là lạ!
"Mẹ".
Nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Nhã Như, Tiêu Vũ lắc lắc cánh tay của bà, có hơi ủy khuất nói.
Nhìn thấy ánh mắt của con gái, Nhã Như vừa đau lòng, lại vừa tức giận nói: "Con còn cảm thấy uất ức sao? Mấy năm trước con suýt chút nữa làm mẹ và cha con tức chết!"