Nhưng nghĩ đến tin tức mà đối phương bí mật thông báo, trong lòng nàng lại thả lỏng hơn nhiều.
Xét về tốc độ tu luyện, đúng là Lý Hạo nhanh hơn nhi tử của mình.
Nhưng nền tảng của từng cảnh giới thì khó nói.
"Đúng vậy, mẫu thân, người cứ yên tâm, nhân mạch không thể quyết định được gì, nếu không thì chân long Lý gia đã giao cho bệ hạ lựa chọn rồi."
Bên cạnh, Lý Càn Phong sắc mặt bình tĩnh nói.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên ở một nơi khác, rồi thu hồi ánh mắt, thánh chỉ của hoàng đế vẫn khiến nội tâm hắn gợn sóng.
Có chút không phục.
Nhưng, nghĩ đến việc mình tranh được chân long, khiến vị hoàng đế kia kinh ngạc, để hắn biết mình đã nhìn nhầm, cũng rất sảng khoái!
"Ừm."
Nghe được lời trấn định bình tĩnh của nhi tử, trên mặt Liễu Nguyệt Dung lộ ra nụ cười.
Lúc này, lão thái thái Trần Hạ Phương đi ra.
Chuyện trong viện, nàng đều đã nghe thấy, chỉ là không lộ diện.
Lúc này nàng mỉm cười hàn huyên với khách khứa trong viện vài câu mở đầu, rồi để mọi người tiếp tục dùng tiệc.
Ăn tiệc đương nhiên là thứ yếu, nhưng Lý Hạo lại không khách sáo.
Dù sao không ăn no thì lát nữa lấy đâu ra sức.
Trong lúc hắn ăn uống thỏa thích thì Lý Thiên Cương và Kiếm Vô Đạo, Sở Cửu Nguyệt đang trò chuyện rất vui vẻ, nói về chuyện trước kia, cũng nói về thiên tư của Lý Hạo thế nào.
Đương nhiên, khi nói đến Lý Hạo, lời nói của Kiếm Vô Đạo ít đi rất nhiều.
Thậm chí không nhắc đến chuyện bái sư năm đó, cự tuyệt Lý Hạo, tránh cho tiệc tùng mất vui, khiến người ta chê cười.
Mặc dù hiện tại hắn cũng không hối hận về hành động năm đó của mình, dù sao Lý Hạo cũng không phải người yêu kiếm, thành tựu trên Kiếm Đạo có hạn.
Nhưng chuyện này bản thân hắn biết, nói cho đồ đệ của mình, đồ đệ cũng có thể hiểu nhưng những người phàm tục khác thì chưa chắc đã hiểu được, ngược lại còn cho rằng hắn không có mắt nhìn người.
Lý Hạo tự mình ăn uống no nê, còn tìm một cái đĩa không, gắp một ít món ăn ngon, để Nhậm Thiên Thiên đứng sau lưng cầm đi, đưa cho con tiểu bạch hồ ở góc sân.
Tiểu gia hỏa này cũng lén chạy đến góp vui nhưng không dám lại gần.
Từ khi phụ thân Lý Thiên Cương trở về, con tiểu bạch hồ ngày thường vẫn luôn trốn trong phòng Lý Hạo, không dám như trước kia, chạy nhảy khắp viện, càng đừng nói đến việc đi quấy phá trong bếp của các viện khác.
Lý Hạo cũng có thể cảm nhận được, tiểu gia hỏa này vô cùng sợ phụ thân của mình.
Điều này khiến hắn thở dài, cũng biết tiểu gia hỏa này chịu ấm ức.
Nhưng, sủng vật của mình, mình yêu thương là được.
Đợi mọi người ăn uống gần xong, Trần Hạ Phương lại xuất hiện, bưng lên đại tiệc thực sự, lựa chọn chân long Lý gia.
Khách khứa ngóng trông, đều chờ đợi thời khắc này, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai thiếu niên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, bay vào trong viện, tóc trắng phơ phất, chính là Lý Thanh Chính.
Thấy vị tiền bối Lý gia này, mọi người có mặt đều không tự chủ được mà đứng dậy.
Ngay cả Kiếm Vô Đạo, ánh mắt cũng hơi nghiêm lạ,i nhưng vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Hàng chục năm trước, mặc dù Lý Thanh Chính không tranh được vị trí chân long Lý gia, thua dưới tay phụ thân của Lý Thiên Cương, nhưng cũng là cường giả vô cùng đáng sợ.
Chỉ là, những năm này trôi qua, tôn nhân ma thị huyết ở biên quan năm đó, dường như giờ đây đã tu thân dưỡng tính, rửa sạch sát khí trên người, lại có một loại khí chất nho nhã ôn hòa.
"Đại tẩu."
Lý Thanh Chính hơi gật đầu với Trần Hạ Phương, ánh mắt giao nhau, hai người không nói nhiều.
"Nhi lang Lý gia ra đây." Lý Thanh Chính quay người nói.
Nghe vậy, Lý Minh Quang, Lý Tư Bắc và những người khác đều lần lượt đứng ra.
Lý Hạo và Lý Càn Phong cũng vậy, đi đến chỗ trống giữa bữa tiệc.
"Những ai nguyện gánh vác Lý gia tiến về phía trước, trấn giữ chúng sinh, bước ra khỏi hàng!"
Lý Thanh Chính lại nói.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người tập trung lại, đều đổ dồn vào hai bóng người kia.
Lý Minh Quang và những người khác đứng im không nhúc nhích, Lý Hạo và Lý Càn Phong đều đồng thời bước lên một bước.
Nhưng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xôn xao.
Hóa ra là nữ nhi của bát nương đứng phía sau, Lý Như Mộng cũng bước ra.
Nhưng rất nhanh, từ chỗ ngồi bên cạnh truyền đến tiếng quát nhẹ của bát thúc Lý Phượng Hoa: "Như Mộng, đừng làm bậy, về đây!"
Lý Như Mộng nghe phụ thân gọi, hơi bĩu môi nhưng vẫn thu hồi bước chân.
Chỉ nửa bước nhỏ này thôi cũng khiến nàng cảm nhận được vô số ánh mắt bắn tới, truyền đến cảm giác áp bức.
Mà sự xôn xao nhỏ này cũng nhanh chóng lắng xuống, không ít người hơi bất ngờ, nhìn thiếu nữ kia thêm vài lần, đợi phát hiện chỉ là Kế Hồn cảnh, mới lắc đầu cười.
Thiếu nữ này tuổi tác tương đương Lý Hạo nhưng chỉ là Kế Hồn cảnh, dường như vẫn còn là sơ kỳ, lấy đâu ra dũng khí bước ra?
Rất nhanh, sau khi Lý Hạo và Lý Càn Phong đứng yên, Lý Thanh Chính thấy những người khác không hành động nữa, lập tức nói: "Những người khác có thể lui xuống."
Lý Minh Quang và những người khác lập tức quay người rời đi, trở về vị trí của mình, ánh mắt đổ dồn vào hai vị đường đệ này, cũng muốn xem thực lực của hai người này như thế nào.
Cảnh giới là cảnh giới, thực lực thì là chiến lực thực tế, điều này liên quan đến nền tảng cảnh giới, kinh nghiệm chiến đấu, trình độ tu luyện công pháp, vân vân.
Giống như Kế Hồn cảnh sơ kỳ của Lý gia, có thể giết chết Kế Hồn cảnh thất bát trọng bình thường!