Ơn tình ấy, Lý Hạo khó có thể dùng lời để cảm ơn.
Lúc này, Lý Hồng Trang cũng trở về trước đống lửa.
Sắc mặt của nàng có chút mệt mỏi, sau khi giải phóng lực lượng Bất Suy, trong thời gian ngắn không thể thi triển lại, trừ khi cưỡng ép nghịch huyết nhưng như vậy sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn cho cơ thể, cũng sẽ trở thành trở ngại để tiến vào cảnh giới cao hơn.
Thoạt nhìn thì đây là năng lực tiêu hao nhưng thực tế hiệu quả cực mạnh, vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ mạng sống thì không nói, ngoài ra còn có thể nâng cao sức chiến đấu ở mức độ cực lớn.
Tương đương với hai cái mạng.
Hơn nữa ở trạng thái Bất Suy, lực lượng không cạn kiệt, liên tục không ngừng, có thể tùy ý thi triển một số tuyệt học tiêu hao cực lớn, chiêu nào cũng là sát chiêu trí mạng, sức chiến đấu có thể tăng lên gấp bội!
"Ngươi giải quyết thế nào, Lý Hạc giúp ngươi kéo một con?"
Lý Hồng Trang vừa ngồi xuống đã hỏi, đối với việc Lý Hạo có thể tự mình giết chết hai đại yêu Bất Hủ, nàng vẫn cảm thấy nghi ngờ và khó tin.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Lý Hạo nhàn nhạt đáp.
Nếu không đến cảnh sinh tử tuyệt vọng, Lý Hạc sẽ không ra tay, hắn biết suy nghĩ của nam nhân trong thành kia, muốn dùng sự tàn khốc và nguy hiểm của Thiên Môn quan này để ép hắn trở về, ép hắn cúi đầu, sửa đổi tính tình.
Chỉ là, nếu sửa đổi tính tình thì hắn vẫn là hắn sao?
Sinh ra đã như vậy, kiếp trước kiếp này, mấy chục năm đều như vậy.
Nếu không vừa mắt, thế thì không gặp là được. Trên đời này có người phụ thân nào thực sự sẽ không vừa mắt hài tử của mình chứ?
Hơn nữa.
Hắn đã nói, thà chết ở bên ngoài, hắn cũng không muốn chết trong tòa viện kia.
Lý Hồng Trang đánh giá Lý Hạo, nhìn khuôn mặt bình tĩnh đạm nhiên, không hề kinh sợ của thiếu niên, trên người ngoài dính máu yêu ma thì dường như không bị thương gì.
Chỉ là Thiên Nhân cảnh mà không hề bị giết chết, trái lại còn chẳng hề hấn gì, chuyện như vậy thất ca có biết không?
Cho dù là ở phủ Thần Tướng đã quen nhìn thấy thiên tài, nói ra chuyện đó, e rằng cũng không có mấy người dám tin!
"Ngươi còn có thể nướng thịt không?" Lý Hồng Trang đột nhiên hỏi.
Lý Hạo nhướng mày, liếc nàng một cái, vừa vặn nghe thấy tiếng bụng của đối phương kêu ùng ục.
Nhưng trên mặt Lý Hồng Trang không hề hiện vẻ xấu hổ, nàng thản nhiên nói: "Ta vừa giải phóng lực lượng Bất Suy, cơ thể có chút tiêu hao, điều này rất bình thường."
Nói như vậy thì Tam Bất Hủ đỉnh phong đều là thùng cơm à?
Lý Hạo thầm chửi một trong lòng câu nhưng không từ chối, đại chiến ở đây đã kết thúc, khắp nơi đều là thi thể yêu ma, hắn nhìn quanh một lượt, rồi chọn ra hai con.
Sau đó mượn thanh kiếm của Nhậm Thiên Thiên, nhanh chóng xử lý sạch sẽ, moi hết nội tạng và máu, ném ra ngoài doanh trại.
Hắn chọn những bộ phận vừa béo vừa nạc, dùng muối và các loại gia vị khác bôi lên ướp, đốt lại đống lửa, đặt lên trên nướng.
Đáng tiếc, Phanh Nhẫm Đạo chưa nhập linh, kinh nghiệm của ta ơi... Lý Hạo thở dài một tiếng trong lòng, nâng hai chiếc nanh trong tay lên, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Mài những chiếc nanh này thành kiếm, “mài” cũng có thể coi là một loại kỹ thuật điêu khắc chứ?
Mặc dù trước đó hắn không nghĩ đến việc cố ý nâng cao kỹ thuật điêu khắc nhưng nếu có thể tiện thể tăng thêm kinh nghiệm điêu khắc, trước khi điêu khắc nhập tâm, cũng có thể tích lũy thu hoạch được ba điểm kỹ nghệ.
Như vậy, nếu lại nắm giữ một môn nhập tâm, Thân Pháp Đạo của hắn lại có thể được nâng cao thêm một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo lập tức lây tới một khối đá, cọ xát lên hai chiếc nanh trư yêu này.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Lý Hồng Trang nghi hoặc hỏi.
Lý Hạo nói: "Ta thiếu một thanh kiếm, dùng thứ này mài thử xem."
"Cho dù ngươi có mài vụn khối đá này, cũng không thể mài mòn được chiếc nanh yêu đó." Lý Hồng Trang nói.
"Ngươi có cách?"
"Ngươi bỏ nhà ra đi, ngay cả kiếm cũng không mang theo sao?" Lý Hồng Trang không khỏi nghi vấn, cảm thấy rất khó tin.
Tay không tấc sắt xông pha giang hồ, chuyện này cũng chỉ có nhị thúc làm được thôi.
Nhưng lão nhân gia hắn là Quyền Thánh!
Một ngón tay có thể chặt đứt kiếm, chém đứt đao, đâm thủng bảo giáp, hơn hẳn mọi binh khí.
Lý Hạo lười không muốn để ý đến nàng nữa, dường như những người luyện võ này không có mấy người có mắt nhìn, chuyện không nên nhắc thì cứ nhắc. Nhưng mà, lời Lý Hồng Trang nói cũng có lý, dùng hòn đá nát này để mài nanh, thực sự không có hiệu quả gì.
Lý Hạo suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng lại trên lưỡi kiếm của Lý Hồng Trang nhưng rất nhanh lại từ bỏ ý định.
Hắn nhìn quanh bốn phía, thoáng cái đã tìm thấy hai thi thể đại yêu Thiên Nhân cản, lục lọi trên người chúng, lấy những bộ phận sắc nhọn như vuốt, răng, sừng, mang về trước đống lửa.
Lý Hạo dùng một chiếc sừng thú, cọ xát mài chiếc nanh trư yêu.
Theo lực cánh tay và sự cọ xát không ngừng của hắn, dần dần, chiếc sừng thú và chiếc nanh heo đều xuất hiện dấu vết bị mài mòn, hình dạng bắt đầu thay đổi.
[Ngươi đã lĩnh ngộ Điêu Khắc Đạo]
[Kinh nghiệm điêu khắc +18]
[Kinh nghiệm điêu khắc +21]
Trước mắt hiện lên thông tin trên bảng điều khiển, thu thập được một kỹ nghệ mới, sau đó là kinh nghiệm điêu khắc liên tục hiện ra.
Quả nhiên... Trong lòng Lý Hạo mừng rỡ.