"Nghe cách gọi của tiểu yêu vương, yêu vương kia hẳn là thuộc phe yêu vương Vạn Sơn, không ngờ trong Vạn Sơn lại có hai đại yêu vương, xem ra có vài tin tình báo cũng không chuẩn lắm." Lý Hạo nói.
Phong Ba Bình khẽ gật đầu: "Nếu yêu vương không lộ diện, cố ý ẩn núp thì không dễ phát hiện."
Nói đến đây, hắn nhìn Lý Hạo: "Chuột con, ngươi cũng phải nhanh chóng nâng cao thực lực, nửa năm sau, có thể sẽ có một trận phiền phức."
Lý Hạo hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Phong lão, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
Hôm nay giết chết tiểu yêu vương kia, chắc chắn tin tức sẽ truyền đến tai yêu ma kia, bị yêu vương Vạn Sơn kia biết được.
Nếu như trước đây chỉ có yêu vương Vạn Sơn, được Phong lão bảo vệ thì không sợ, nhưng hiện tại là hai yêu vương, đợi nửa năm sau Tống Thu Mặc rời đi, chắc hẳn đối phương sẽ chọn thời điểm đó để tấn công.
Nếu đối phương điên cuồng hơn, có khả năng sẽ ra tay trong những ngày gần đây.
Bất kể là trường hợp nào thì cũng đã kết thù với yêu vương Vạn Sơn kia.
"Nửa năm à?"
Lý Hạo thở dài, nếu như từ bỏ việc theo đuổi cảnh giới tông sư thì trong nửa năm, hắn toàn tâm lĩnh ngộ, có lẽ có thể khiến đạo tâm nhập linh, mượn đó mà tiến vào Tam Bất Hủ, thậm chí là Tứ Lập cảnh.
Nhưng nếu bỏ lỡ cảnh giới tông sư, muốn quay lại ngưng luyện thì đạo tâm đã khuyết, khó có thể đạt được thành tựu thêm nữa.
...
...
Thân ảnh của Phong lão lại biến mất, ẩn núp trong bóng tối.
Lý Hạo cũng trở về luận đạo đài, đón Nhậm Thiên Thiên.
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
Nhậm Thiên Thiên nhìn thấy Lý Hạo, vội vàng quan tâm hỏi.
Sắc mặt của Lý Hạo hơi tái nhợt, không được tươi tắn, sự hao tổn mà trước đó hắn dùng thể phách để áp chế, giờ đây đã dần dần phản ứng lại.
Dù sao thì trước sau hắn cũng trải qua sự khiêu chiến liên tiếp của các tông sư thiên hạ, lại giết chết tiểu yêu vương Tam Bất Hủ đỉnh phong, lại giết gần mười vạn yêu triều, tiêu hao quá lớn.
"Không sao, nghỉ ngơi một chút là được."
Lý Hạo an ủi Nhậm Thiên Thiên một câu, rồi ngồi xuống điều tức.
Không lâu sau, các tông sư lần lượt trở về, bọn họ nhìn thấy Lý Hạo đang nghỉ ngơi ở đây, sắc mặt nghiêm lại, trong số đó có không ít người lần lượt đến cảm ơn, đều là những người được Lý Hạo tiếp ứng cứu giúp.
Lý Hạo không màng hiềm khích mà ra tay giúp đỡ, khiến bọn họ vô cùng kính nể thiếu niên này, trong lòng nảy sinh sự kính trọng và cảm phục.
Ngoài thiên tư tuyệt trần thì tâm tính của thiếu niên cũng khiến người ta khâm phục.
Các tông sư còn lại cũng nghe nói đến việc Lý Hạo một mình thủ một mặt tường thành, tiêu diệt mười vạn yêu ma, lại chuyển chiến tiếp ứng các chiến trường khác, ai cũng đều đánh giá thiếu niên với ánh mắt phức tạp.
Thiên kiêu đương thời, ngay cả nhân vật hư cấu trong truyện dân gian, muốn viết đến trình độ của thiếu niên trước mắt, e rằng cũng không dám hạ bút.
" Lý công tử, những lời xúc phạm trước đó, mong người thứ lỗi, cảm ơn người không chấp nhặt."
Chu Hải Đường tiến lên, hơi cúi người với Lý Hạo.
Đối với tông sư mà nói, đây đã là lễ nghi lớn nhất rồi.
Lý Hạo hơi nhíu mày, lạnh nhạt đáp: "Ta không họ Lý, đừng gọi ta bằng cái họ đó nữa, ta họ Cơ!"
Nghe lời thiếu niên nói, mọi người đều hơi sửng sốt, sau đó liền nghĩ đến trận đại chiến thành Thanh Châu gây chấn động bấy lâu, sắc mặt hơi đổi, lúc này mới nhớ ra, thiếu niên thiên tư như tiên trước mắt đã đoạn tuyệt quan hệ với Lý gia.
Chỉ là, trước đây bọn họ đều cho rằng, hắn chỉ nhất thời nóng giận.
Đợi đến khi thiếu niên va vấp ở bên ngoài, gặp phải trở ngại và khó khăn, tự nhiên sẽ hiểu được sự che chở của phủ Thần Tướng dành cho hắn, đến lúc đó vẫn sẽ lựa chọn quay đầu.
Nhưng bây giờ xem ra, thiếu niên này đã không còn là chim trong lồng nữa rồi.
Dùng hai chữ thiên tài để hình dung, đã có phần không chính xác, hắn rõ ràng đã là cường giả nhất lưu có thể một mình chém giết đại yêu ma!
Tông sư vô địch, chém giết tiểu yêu vương, chỉ hai điểm này thôi, đã đủ để chứng minh, hắn không cần bất kỳ sự che chở nào, có thể độc lập chống đỡ một phương!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng không nói.
Diễn biến và nguyên nhân của trận đại chiến đó, bọn họ cũng không biết rõ nhưng chuyện hôm nay lại là tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tưởng tượng, rốt cuộc là nguyên nhân gì, đã khiến Lý gia đối xử với một thiên kiêu tuyệt thế như vậy.
Đến mức khiến hắn phải bỏ họ, rời nhà.
Chu Hải Đường hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng, chắp tay gật đầu, tránh nói đến chuyện đó:
"Sau này nếu có cần, ngươi có thể viết thư đến Thiết Kiếm phong, Lê Hoa môn bất cứ lúc nào, ân tình này ta ghi nhớ!"
Lý Hạo khẽ gật đầu, coi như là nhận lời.
Mặc dù hắn chưa chắc đã dùng đến nhưng chuyện tương lai thì không ai nói trước được.
Các tông sư khác cũng lần lượt tiến lên, cảm ơn Lý Hạo, chỉ là về cách xưng hô, phần lớn đều tránh đi, nếu như Lý Hạo không thích gọi là Lý, bọn họ liền gọi thẳng là Hạo công tử.
Còn họ Cơ, bọn họ cũng không dám gọi, nếu không chuyện này truyền đến phủ Thần Tướng, hẳn sẽ liên lụy đến bọn họ.
"Hạo công tử, trước đó ngươi nói muốn mua bức họa, lão phu đã cân nhắc rồi, nguyện ý tặng miễn phí cho ngươi, không biết ngươi còn cần không?"