Ma khí tan rã, kim quang nổ tung, một quyền này dưới sự dẫn dắt của đạo vận, thẳng tắp trấn áp xuống.
Bên cạnh yêu vương Vạn Sơn, thanh niên áo bạc và Long chủ đều kinh hãi, một quyền này thậm chí còn bao phủ cả bọn họ, rõ ràng lão gia tử của Lý gia muốn giết chết cả bọn họ bằng một quyền!
"Đi!"
Khi một chưởng của yêu vương Vạn Sơn tan biến, thanh niên áo bạc đột nhiên ném ra một luồng sáng bạc, bao phủ ba người, sau đó lại lấy ra một lá cờ tử huyền, bắn ra ngoài.
Lá cờ này tỏa ra ma khí ngập trời, nghênh gió mà tăng vọt, muốn bao phủ nắm đấm đó.
Nhưng khi lá cờ chạm vào nắm đấm, nó lập tức bị xé tan thành vải rách, các pháp văn trên đó bị bóp méo hỏng hóc, gần như không có sức chống cự.
Nhưng trong khoảnh khắc lá cờ che chắn, luồng ánh sáng do thanh niên áo bạc kích phát lại cuốn lấy chúng, như một luồng cực quang bắn về phía bầu trời.
"Đứng lại!"
Lý Mục Hưu gầm lên, lực lượng toàn thân cuồn cuộn như sóng dữ, đột nhiên giơ tay lên, trong hư không xa xa nơi ánh sáng cực quang màu bạc bay ra, ngưng tụ một bàn tay khổng lồ vỗ xuống.
Ba yêu vương đứng giữa cực quang kinh hãi, như vậy cũng được sao?
Long chủ lại mở miệng, phun ra một luồng kiếm khí chân long, đâm vào bàn tay khổng lồ đó, làm giảm bớt một chút uy thế.
Mượn khoảnh khắc này, cực quang màu bạc nhanh chóng lao ra nhưng rìa của nó vẫn bị lòng bàn tay cọ xát.
Ba người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, đây chính là lực lượng của Tuyệt Học cảnh sao?
Ánh sáng cực quang màu bạc không dừng lại, khi ánh sáng mờ dần, nó bay ra khỏi bầu trời, biến mất không thấy.
"Thánh cung!!"
Lý Mục Hưu nhìn thấy ánh sáng bạc biến mất trên bầu trời, hai mắt như muốn phun lửa, nhận ra thân phận của thanh niên áo bạc và bảo phù mà hắn sử dụng để trốn thoát.
Lý Thiên Cương trấn thủ Yến Bắc mười mấy năm, phần lớn nguyên nhân là vì Thánh cung.
Bây giờ lại gặp trưởng lão của Thánh cung này.ebookTruyenGG.vip - ebook truyện giá rẻ
Nếu không phải thế hệ của Lý Thiên Cương tổn thất quá lớn, thế hệ hậu bối thứ ba chưa trưởng thành, không có người thừa để trấn giữ phủ Thần Tướng thì hắn đã muốn đến Thánh cung làm cho thiên địa đảo lộn!
Nghe thấy tiếng gầm rú của yêu ma vẫn còn ở xa, Lý Mục Hưu vẫn còn giận dữ, giơ tay đấm ra một quyền.
Thế quyền rực rỡ như mặt trời, từ trên không trung của yêu ma trấn áp xuống, mang theo sức mạnh của vạn sơn.
Trong nháy mắt, một khoảng đất trống lớn xuất hiện trong đám yêu ma, khắp nơi đều là máu tươi, cùng với xác yêu ma tan tác, còn có yêu ma trực tiếp bị hủy diệt, chỉ còn lại một ít tàn thể.
Giống như một cú đấm giết chết một đàn muỗi!
Khí thế kinh hoàng như vậy khiến những yêu ma còn lại đều kinh hãi tuyệt vọng, run rẩy.
Tất cả mọi người có mặt đều chấn động, tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của thế hệ trước của Lý gia.
Đây chính là chiến lực mạnh nhất hiện tại trong phủ Thần Tướng đó sao?!
Lý Mục Hưu mặt đầy giận dữ, không đuổi theo ba yêu vương nữa, hắn liếc mắt nhìn, thấy trong doanh trại còn có một xác yêu vương khổng lồ, không khỏi co đồng tử lại, cửa ải Thiên Môn nhỏ bé này, vậy mà lại tập hợp bốn yêu vương cùng xâm phậm!
Không trách Phong Ba Bình bị thương nặng như vậy, không trách Lý Hạo lại thê thảm như vậy!
Lý Mục Hưu quay trở lại, như dịch chuyển tức thời hạ xuống trước mặt Lý Hạo, nhìn toàn thân Lý Hạo máu thịt mơ hồ, đôi mắt chưa từng rơi lệ sau nhiều năm chinh chiến của hắn, lúc này lại hơi ươn ướt.
Khi xưa, khiến hắn tức giận thế này, vẫn là lần đại ca của hắn chết.
"Nhanh, uống dược."
Lý Mục Hưu nhanh chóng lấy ra nhiều loại dược từ trong tay áo, không ít lọ rơi xuống đất, đều là những loại bảo dược khiến người ta đỏ mắt.
Lý Hạo bình tĩnh lại, khi vị tổng lâu chủ Thiên Cơ kia xuất hiện, hắn đã biết mình có thể sống sót trong trận chiến này, thấy nhị gia cũng đến, hắn nở nụ cười, nói:
"Để các vị lo lắng rồi."
"Nói cái gì thế!"
Lý Mục Hưu suýt nghẹn ngào: "Là ta đến muộn."
"Đúng là ngươi đến muộn thật, sao giờ mới tới?"
Phong Ba Bình không nể mặt Lý Mục Hưu, cảm giác thoát khỏi cảnh khốn cùng khiến hắn nở nụ cười sảng khoái, nói năng không hề khách khí.
Lý Mục Hưu nhìn vào cái lỗ trên bụng hắn, cũng chia một ít dược cho hắn: "Ngươi nói ít thôi, đừng để hết hơi."
"Đừng nguyền rủa ta, đã nói là tương lai sẽ chết cùng nhau, ngươi không chết, sao ta có thể chết được."
Phong Ba Bình cười nói nhưng cũng không cố chống đỡ, lấy một lọ trong số những loại bảo dược mà đối phương đưa tới, tùy tiện nuốt xuống.
Lý Mục Hưu không để ý đến hắn nữa, nhìn Tống Thu Mặc bên cạnh, cũng đưa một phần, nhỏ giọng nói: "Lý gia chúng ta ghi nhớ ân tình này!"
Tống Thu Mặc mỉm cười, mặc dù khuôn mặt vẫn tái nhợt và yếu ớt nhưng lúc này cục diện đã định, nàng cũng không cần phải căng thẳng cơ thể nữa, hơi thở trong người tự động lưu chuyển, bắt đầu chữa lành cho bản thân.
"Ân tình này không phải dành cho Lý gia các ngươi, mà là dành cho hắn." Nàng cười khẽ đáp.
Lý Mục Hưu hơi sửng sốt, sắc mặt lại hơi thay đổi, ân tình của Lý gia quý giá biết bao nhưng yêu vương Đàn Cung trước mắt lại chọn nhận ân tình của Lý Hạo.
Tuy nhiên, Lý Mục Hưu biết, lời nói của đối phương có phần trêu chọc, không thực sự coi chuyện này là ân tình.