Chương 952: Tứ trọng khảo nghiệm, tuyệt thế chỉ tư
Chương 952: Tứ trọng khảo nghiệm, tuyệt thế chỉ tưChương 952: Tứ trọng khảo nghiệm, tuyệt thế chỉ tư
Chương 952: Tứ trọng khảo nghiệm, tuyệt thế chỉ tư
Điều này khiến hai người cũng cảm thây bất lực, giờ chỉ còn cách ngoan ngoãn tham 1a.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, hai người cũng có phần mong đợi thế giới tiên môn bí ân đó, là người tu luyện, nói không hướng tới là không thể, chỉ là cảm thấy trên đời có những chuyện quan trọng hơn tu luyện mà thôi.
Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung, hôm nay không có buổi chầu sớm, hoàng cung rộng lớn trở nên yên tinh hơn.
Còn ở hậu điện hoàng cung, Lý Hạo và Vũ hoảng đang dùng bữa sáng.
Món ăn trong cung quả thực rất ngon, đều là đầu bếp hàng đầu, trong đó có một số món ăn trứ danh mà Vũ hoàng cũng cho đầu bếp làm cho Lý Hạo nêm thử, khiến Lý Hạo cảm thấy kinh ngạc, ít nhất phải là Phanh Nhẫm Đạo ngũ đoạn mới có thể làm ra được món ăn như vậy. Lúc này hai người đang thưởng thức một phân cháo dược thiện long nhục.
Long nhục hầm nhừ, vào miệng hương điềm mỹ vị, không chút tanh hôi của long nhục. ...
Ngày "Tiên môn khai mở" đã đến.
Cảm nhận được năng lượng trên hoàng thành dao động, Vũ hoàng ngâng đầu nhìn lướt, trong mắt hiện lên một tia sáng, ngàn năm trước cũng từng chứng kiến cảnh tượng này, lúc đó mặc dù đã là thân phận đế vương nhưng vẫn không giấu nôi sự kích động.
Còn lần này, nội tâm hắn lại khá bình tĩnh.
Quay đầu nhìn lại, thấy thiểu niên bên cạnh liếc mắt nhìn rồi lại tự kẹp thức ăn ăn uống.
Tiêu tử này. Vũ hoàng hơi bất lực, dù sao cũng là tiên môn, sao cảm giác tên này chăng he kích động chút nào?
"Thêm một bát nữa."
Lý Hạo đưa bát không cho Sở Cửu Nguyệt bên cạnh.
Sở Cửu Nguyệt vội vàng nhận lấy, ở trong sân có hàng rào nhỏ kia, hắn còn có thê tùy ý một chút nhưng trong hoàng cung, bên cạnh Vũ hoàng, hin phải kính sợ thân phận được phong của Lý Hạo, đây là thiên tướng duy nhất của Đại Vũ thần triều !
Giết hoàng tộc cũng có thê tùy ý, chỉ riêng điểm này cũng đủ biết địa vị của hắn.
Rất nhanh, bát cháo nhỏ được bưng đây tới, Lý Hạo vừa ăn vừa tùy ý nhìn về phía tiên môn, chỉ thấy từng luồng khí tức tỏa ra từ bên trong, uy thế cực mạnh, rõ ràng đều là những tồn tại ở Đạo Pháp cảnh.
Hơn nữa, những khí tức này cũng không có ý định che giấu, tự nhiên bộc lộ, dường như muốn thê hiện một loại uy nhiếp nào đó.
"Những cường giả trong tam thánh địa đến thu đô đệ rồi."
Lúc này, Khương Tử Yên và những người khác cũng chạy đến, bên cạnh lại có thêm mây vị hoàng tử và công chúa.
Đây đều là những người có thiên tư cực cao trong hoàng tộc, từng tu luyện ở Càn Đạo cung, cộng thêm công pháp đỉnh cao của hoàng tộc, trong cùng cảnh giới đều là những người đứng đâu, tuyệt đối vượt trội so với những người cùng thế hệ.
Toàn bộ Đại Vũ thần triều, có thể áp chế được bọn họ trên cùng cảnh giới, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đợi đến khi nhìn thấy Vũ hoàng và Lý Hạo đang ăn điểm tâm, Khương Tử Yên hơi sửng sốt, cảm giác thoải mái trên người hai người này là sao?
Vài vị hoàng tử và công chúa sau lưng nàng, khi nhìn thấy Vũ hoàng lại có chút chột dạ, bọn họ biết rằng VIỆC đến tiên môn, tương đương với việc bỏ mặc Đại Vũ, quyết định này cũng phải làm rất nhiều công tác tư tưởng mới hạ quyết tâm.
"Tham kiến phụ hoàng."
Vài vị hoàng tử và công chúa vội vàng hành lễ quỳ bái.
Đồng thời, ánh mắt cũng liếc đến thiếu niên đang ngôi cùng bàn ăn uống với Vũ hoàng, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, trong lòng phiếm lên chút vị chua nhè nhẹ.
Nhưng bọn họ biết, thiếu niên kia là thiên tướng của Đại Vũ, trước đó đã cứu hoàng cung và hoàng thành, nếu không có người này, hoàng tộc bọn họ cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.
Hơn nữa, quyền lợi được phong của đối phương rất lớn, nếu bọn họ dám xúc phạm, bị đối phương giết chết ngay tại chỗ, phỏng chừng phụ hoàng cũng sẽ võ tay hoan hô ở bên cạnh...
"Đứng lên đi."
Vũ hoàng bình thản nói.
Nhìn vào sự nhiệt tình và căng thăng trong mắt những hài tử này, làm sao hắn không hiểu được tâm tư của chúng, trước mặt hắn chúng đơn giản như tờ giây trắng.
Điều này khiến hắn không khỏi thở dài, không so sánh thì không thấy đau thương, là con cháu của hắn nhưng lại chấp nhất với tiên môn hơn Lý Hạo, danh lợi trên đời, có ai có thê thoát khỏi?
Nghĩ đến danh lợi, Vũ hoàng không khỏi li nhìn thanh kiếm đen tuyền bên cạnh thiếu niên này, người không coi trọng danh lợi nhất, lại lấy danh lợi làm kiếm, hy vọng thanh kiếm này thực sự có thê giống như tên của nó, trở thành mục tiêu theo đuôi của vô số người trên thê gian, tỏa sáng rực rỡ nhất ở thế giới đó!
Hắn từ từ nở nụ cười, nói với Lý Hạo: "Hy vọng có một ngày, có thể nhìn thấy ngươi đứng trên đỉnh núi, tỏa sáng rực rỡ!"
Lý Hạo lại đưa bát không cho Sở Cửu Nguyệt, nghe vậy, cười khổ nói: "Bệ hạ, đừng gây áp lực cho ta..."
Vũ hoàng muốn trợn trăng mắt, lười đề ý đến tên tiêu tử thối tha này.
Nhưng vì trước mặt có con cái, tự trọng thân phận nên vẫn bình tĩnh.
Hắn khẽ hừ một tiếng, nói với những tử nữ trước mặt: "Nếu như muốn tranh thì hãy tranh cho ta một danh hiệu ra hồn, đừng làm mất mặt Khương gia!"