Tự Họa Vô Lai

Chương 6

Phòng của Băng Lam nằm lầu hai bên phải chỗ đấu giá với vị trí gần nhất. Nàng ung dung ngồi ghế ngối trà nhìn bên dưới. Ở dưới cũng được sắp xếp ghế ngồi nhưng lại rất chật, e rằng không có không khí để thở.

Đối diện phòng Băng Lam chính là phòng của Tinh Trì và Ngọc Thanh. Nàng không thèm nhìn hai người họ, hững hờ nhắm mắt chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc. A Thanh thì nằm ở trên tay nàng, không dám động đậy.

Lưu Sở không ở bên nàng, đang ở bên dưới cùng Lưu Mặc ổn định và chào đón các khách quý. Từ đằng xa, bóng dáng của Linh Nhi và Nhật Minh đi vào. Linh Nhi mang y phục màu lục thêu hoa cúc vàng theo bước cùng Nhật Minh mang y phục màu trắng ngả vàng thêu lá trúc.

Hai huynh muội này được Lưu Mặc sắp xếp phòng bên cạnh phòng Băng Lam.

"Ca ca nàng ta cũng đến đây."

Linh Nhi chợt nhìn thấy nàng liền mất vui, quay người nhìn Nhật Minh nói. Hắn liền nhìn sang quan sát rồi nở một nụ cười nham hiểm

"Dám ức hiếp muội muội của ta, nhất định phải dạy cho nàng ta một bài học."

Linh Nhi nghe vậy liền vui mừng, nhanh tay rót trà cho hắn

"Tốt quá, huynh uống trà đi."

Nhật Minh mỉm cười cầm lấy ly trà thưởng thức. Linh Nhi nhếch miệng cười lại nhìn xuống bên dưới rồi thu lại nụ cười

"An Nhã cũng tới đây sao!!"

Ở bên dưới, một bóng dáng nữ nhân nhỏ bé mang y phục màu hồng thêu hoa đào. Trang điểm rất hài hoà, không quá đậm lại không quá nhạt. Nàng tên là Hoàng An Nhã, nhị tiểu thư ở Hoàng Phủ. Mẫu thân của nàng là tam phu nhân, nhưng lại mắc bệnh trong người. Ngày ngày đều ở trong phòng. Nàng thường bị Linh Nhi và Nhật Minh ức hiếp, một phần quá yếu đuối nên bị đối đãi như nha hoàn ở trong phủ

"Hứ lại có thêm ả ta, hôm nay thật mất hứng mà."

Linh Nhi bĩu môi nhìn Nhật Minh.

"Dám đến đây quả thật có gan lớn mà, về phủ ta sẽ xử ngươi ra trò."

Nàng mỉm cười giảo hoạt liếc nhìn An Nhã.

"Haha ả ta lấy tiền ở đâu ra mà mua đồ đấu giá."

Nhật Minh xoay xoay ly trà nói. Linh Nhi nhướng mắt cười cười

"Muội phải nói với mẫu thân xem ả sẽ bị xử như thế nào."

An Nhã lại đi đến phòng của Tinh Trì, Ngọc Thanh vừa thấy nàng liền vui mừng

"An Nhã, ngươi cuối cùng cũng đến."

Nàng mỉm cười gật đầu

"An Nhã bái kiến Thái Tử và tam công chúa,"

"An Nhã, không cần đa lễ."

Tinh Trì phất tay mỉm cười nói, Ngọc Thanh lại kéo nàng đến ngồi bên cạnh

"Ngươi thích cái gì cứ nói ta."

Ngọc Thanh mỉm cười kiêu ngạo nói.

"An Nhã,... không dám."

Nàng cắn môi cúi đầu nói.

Ở bên phòng Nhật Minh, Linh Nhi vẻ ghen tỵ liếc nhìn An Nhã

"Quả thật là đeo bám Thái Tử mà."

Nhật Minh lại nhếch miệng cười

"Ả đang mơ tưởng là Thái tử phi sao."

"Thái tử phi sao!! Hứ mơ mộng hão huyền."

Linh Nhi nói với giọng khinh thường lại cắn môi liếc mắt đăm chiêu.

Băng Lam vẫn hững hờ nhắm mắt tựa lưng vào ghế không quan tâm xung quanh. Lưu Sở lúc này mới đi đến chỗ nàng

"Mệt chết đệ rồi."

Nàng nhẹ hé mi đưa tay rót cho Lưu Sở một ly trà

"Rất đông nhỉ."

Lưu Sở nhận lấy nhanh uống hết ly thở dốc nói

"Tất nhiên ạ, buổi đấu giá không thường xuyên tổ chức."

Băng Lam xoa đầu A Thanh mỉm cười nói

"Có cả hoàng tộc nữa."

Xem ra Lưu gia lớn mạnh hơn nàng tưởng.

"A bắt đầu rồi đó ạ."

Lưu Sở hớn hở nhìn nàng nói. Ở bên dưới, một nữ nhân mang y phục màu vàng thêu mẫu đơn đỏ. Dung mạo lại có nét giống Lưu Sở, nàng mỉm cười nói:

"Đó là tỷ tỷ của đệ à."

"Aaa tỷ nhận ra sao, tỷ ấy tên là Lưu Thuỷ."

Lưu Sở ngạc nhiên nhìn nàng rồi mỉm cười nói. Băng Lam gật đầu im lặng.

Lưu Thuỷ mỉm cười cúi nhẹ đầu chào mọi người

"Buổi đấu giá của Lưu gia chính thức mở màn ạ, món đồ đầu tiên chính là Lưu Ly Phỉ Thuý."

Nàng nói xong liền kéo một miếng vải màu đỏ ra. Một miếng ngọc tròn khắc hai con rồng bay lượn, lại phát ra ánh sáng lấp lánh bảy màu mê hoặc.

"Lưu Ly Phỉ Thuý có thể phản ứng với bất kì loại độc nào, ngoài ra còn giúp loại bỏ tà khí của người đeo nó. Mức giá khởi đầu là 5 ngàn kim tệ... xin mời mọi người ra giá."

Lưu Thuỷ nói rất rõ ràng với chất giọng trong, thanh.

Mọi người xung quanh nhìn nhau bàn tán về giá, tuy rất mắc nhưng thật sự có được Lưu Ly Phỉ Thuý thì tốt. Mọi người bắt đầu hào hứng ra giá...

"Sáu ngàn kim tệ."

"Bảy ngàn kim tệ."

"Tám ngàn kim tệ."

"Tám ngàn năm trăm kim tệ."

Băng Lam không có hứng thú gì với Lưu Ly Phỉ Thuý, nếu nói về độc hay phản ứng độc thì nàng đã có A Thanh bên người. Tinh Trì cũng không có hứng thú lắm nên cũng không tranh giành. Ngược lại Ngọc Thanh lại rất hứng thú liền lớn giọng nói:

"Mười ngàn kim tệ."

Tiếng của nàng như sấm vang bên tai, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Ngọc Thanh.

"Là tam công chúa."

"Ngài ấy đã muốn thì bọn ta nào có gan dám tranh giành."

"..."

"Mười ngàn năm trăm kim tệ."

Linh Nhi mở miệng nói với chất giọng ngọt, nàng thật ra cũng rất muốn có Lưu Ly Phỉ Thuý. Ngọc Thanh liền liếc qua nhìn Linh Nhi

"Dám tranh với ta, mười một ngàn kim tệ."

Linh Nhi cắn môi nắm chặt tay giọng run run nói

"Mười... một ngàn năm trăm kim... kim tệ."

Băng Lam lại cảm thấy nực cười, chỉ là một miếng ngọc mà phải tốn mấy chục ngàn kim tệ.

"Mười hai ngàn kim tệ."

Ngọc Thanh nhướng mắt nhìn Linh Nhi kiêu ngạo nói.

Linh Nhi nắm chặt tay, cố nhịn lại không thể tranh giành nữa rồi. Lưu Thuỷ thấy vậy mỉm cười nói

"Mười hai ngàn kim tệ lần một."

Ai nấy đều lắc đầu, không thể ra giá được nữa rồi.

"Mười hai ngàn kim tệ lần hai."

"Mười hai ngàn kim tệ lần ba, xin chúc mừng công chúa Lưu Ly Phỉ Thuý thuộc về ngài."

Băng Lam mỉm cười im lặng nhưng lại rất nham hiểm, Lưu Thuỷ tiếp tục mang ra một món đồ.

"Đây là nhẫn Vô Ưu là nhẫn không gian màu đỏ cao cấp, có thể chứa đựng được vật thể lớn và bảo quản vật phẩm rất tốt, giá khởi đầu là ba ngàn kim tệ... mời mọi người ra giá."

"Ba ngàn năm trăm kim tệ."

"bồn ngàn kim tệ."

"Năm ngàn kim tệ."

"..."

"Mười ngàn kim tệ."

Linh Nhi mỉm cười nói, bị Ngọc Thanh tranh Lưu Ly Phỉ Thuý rồi nên cũng phải mua một thứ khác.

"Mười một ngàn kim tệ."

Băng Lam hờ hững mang theo vẻ lạnh lùng nói.

Tinh Trì nhìn về phía nàng trong lòng cuối cùng cũng chịu mở lời. Lưu Sở lại ngạc nhiên nhìn Băng lam

"Tỷ muốn có nó à."

Băng Lam lắc đầu

"Không."

"Hả"

Lưu Sở nghiêng đầu khó hiểu.

Nàng lại mỉm cười nhìn Lưu sở

"Đệ thật ngốc."

Lưu Sở nghe vậy liền chu miệng nhìn nàng

"Hứ, đệ còn nhỏ mà."

Linh Nhi lúc này rất tức giận đã bị Ngọc Thanh cướp một lần, bây giờ không thể để Băng Lam cướp mất lần nữa

"Mười hai ngàn kim tệ."

Nàng cắn môi quyết tâm nói.

Tinh Trì như vừa hiểu ra gì đó nên nhếch miệng cười

"Xem ra Linh Nhi tiểu thư đã đắc tội với nàng."

"Mười ba ngàn kim tệ."

Băng Lam hờ hững uống trà vẫn vẻ lạnh lùng nói.

Lúc này mọi người bên dưới không thể ra giá chỉ có thể bàn tán

"Người đó là Băng Lam đúng không."

"Người làm ba nhiệm vụ thượng cấp thì phải..."

"..."

"Mười...mười bốn ngàn kim tệ."

Linh Nhi lấp bấp nói, hai tay nàng đã nắm chặt lại.

"Mười tám ngàn kim tệ."

Băng Lam nói với giọng khiêu khích rồi nhướng mắt nhìn qua Linh Nhi nhếch miệng khinh thường.

Linh Nhi nhìn thấy liền trợn mắt tức giận hai tay nắm chặt đến rách bàn tay

"Hai... hai mươi ngàn kim... kim tệ."

Mọi người ở bên dưới ngạc nhiên nhìn lên Linh Nhi lại bàn tán

"Vị tiểu thư đó thật không biết dùng tiền."

"Đúng vậy, nếu là ta thì ta sẽ mua thứ đáng giá hơn."

"..."

Băng Lam mỉm cười lắc đầu

"Nếu Linh Nhi tiểu thư đã muốn thứ đó như vậy thì Băng Lam ta xin nhường."

Lời nói của nàng như sấm bên tai của Linh Nhi, nàng chợt nhận ra đã bị Băng lam chơi đùa. Tay nàng lại rất đau, xem ra nàng đã thất bại thảm hại.

Nhật Minh lúc này cũng thấy tiếc cho Linh Nhi

"Được rồi, huynh nhất định sẽ xử lí ả ta cho muội."

Rồi xoa đầu Linh Nhi. Tinh Trì nhịn cười nhìn Băng Lam, quả thật không nên đắc tội với nàng. Còn Lưu Sở lúc này mới nghiệm ra

"Aaa tỷ tỷ..."

"Xuỵt."

Băng Lam quay đầu đưa tay lên miệng vẻ kêu Lưu Sở im lặng rồi mỉm cười.

Lưu Thuỷ cũng đã nhận ra nhưng phải nhịn cười nói

"Hai mươi ngàn kim tệ lần một, hai mười ngàn kim tệ lần hai, hai mười ngàn kim tệ lần ba, xin chúc mừng tiểu thư Vô Ưu nhẫn là của người."

A Thanh được nàng xoa đầu cũng không thể nhịn cười, nữ nhân Linh Linh gì đó chỉ nói chủ nhân vài câu thì chủ nhân hại nàng mất đi hai mươi ngàn kim tệ. Không hổ danh là chủ nhân của ta.

Băng Lam nhếch miệng thầm nghĩ, có qua thì có lại nhưng nàng đặc biệt trả lại nhiều hơn thôi.
Bình Luận (0)
Comment