Không lẽ giận sao?
Nghĩ kỹ lại, hình như tối qua mình nói hơi quá lời. Bảo sao Từ Khai Từ lâu như vậy vẫn chưa nguôi giận, chắc hẳn tức lắm.
Về nhà nên dỗ hắn thế nào đây?
Trình Hàng Nhất chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Từ Khai Từ là lừ giận cũng vơi đi phần nào. Vốn dĩ tính hắn lên nhanh mà cũng hết nhanh.
Nhưng Từ Khai Từ thì không. Dỗ hắn hắn rất vất vả, phải chạy đâu vào đó lâu, đáp ứng đủ thứ đại mới có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như tuyết tan sau cơn bão.
Hắn chùi lại vào giường, lấy điện thoại ra thì phát hiện hoàn toàn hết pin.
Bảo sao có một giấc ngủ ngon, hóa ra quên sạc pin.
Sau khi kết nối nguồn điện, Trình Hàng Nhất nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat đó rất lâu, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần.
Giống như trong đầu có một quả bom, mà bây giờ bốc nổ, nổ đến nỗi hến hoàn toàn trống rỗng.
Nửa đêm qua gọi điện thại đến, chẳng lẽ vì cảm thấy không khoẻ?
Hắn vội vã nhồi nhét hành lý còn chưa dùng đến vào vali, đóng kín rồi nhanh chóng đặt vé máy bay trở về.
Xách vali lao ra ngoài, đi ngang qua vợ của Trần Kính, hắn vội vàng chào rồi nói: "Báo với Trần Kính một tiếng, tôi đi trước, nhà có việc."
Chạy đến Y thành cảm giác rất lâu, nhưng khi về Thượng Hải, lại nhế chớm mắt đã tới.
Chắc vì trong lòng quá sốt ruột, đến chính Trình Hàng Nhất cũng không nhận ra được, bây giờ chữ "về" đi kèm không còn là Y thành nữa, mà là Thượng Hải.
Chỉ có căn hộ mà hắn và Từ Khai Từ đang sống chung, mới có thể gọi là "nhà". Những nơi khác, kể cả nhà bố mẹ, đều không xứng đáng với chữ "về".
Nhưng nhà lại quá đỗ yên tĩnh.
Trên máy bay, Trình Hàng Nhất đã nghiêng về khả năng Từ Khai Từ giận dỗi, nhưng giờ ngồi trên ghế sofa rồi mới nhận ra, nhà quả thực không có một bóng người.
Khi gọi điện, người bắt máy lại là hộ lý.
Tiếng xe cấp cứu vọng lại, trái tim Trình Hàng Nhất như thắt lại.
"Chúng tôi đang ở bệnh viện!"
Hộ lý cũng có chút không hiểu nổi Trình Hàng Nhất nữa. Rõ ràng hôm đó còn cãi nhau kịch liệt, lời nào tàn nhẫn cũng nói hết, vậy mà hôm nay lại tỏ ra quan tâm.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng Trình Hàng Nhất đóng cửa, vừa đi vừa kích động hỏi: "Có phải là bệnh viện mà bình thường hay đến không?"
"Ừm, là... nhưng bọn tôi sắp đi rồi..."
Trình Hàng Nhất tức đến phát điên, hét thẳng vào điện thoại: "Từ Khai Từ muốn đi sao? Hắn ngốc à? Hắn ta nói xuất viện là xuất viện được chắc?"
Hộ công nghe vậy cũng chẳng vui vẻ gì, Trình Hàng Nhất đâu có ở đây, biết được cái gì mà cứ ba hoa mãi trên điện thoại.
Lần này Từ Khai Từ bị bệnh, chẳng phải là do hắn gây ra sao? Giờ lại còn quay sang mắng người khác.
Giọng điệu của hộ công không còn khách sáo như trước, lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đã hạ sốt rồi, chú và mẹ cậu ấy đến đón, nói là muốn đưa về nhà ăn Tết. Không lẽ cậu không có mặt, thì Từ Khai Từ phải một mình đón Tết chắc?"
Nói xong, cô không thèm đợi Trình Hàng Nhất đáp lại mà trực tiếp cúp máy, để lại hắn đứng trơ mắt một mình trong hành lang.
Chết tiệt, biết ngay là sẽ thế này mà.