Thỏ yêu cổ đại (1)
_
Giờ Thân, khi mặt trời gay gắt nhất, trên bầu trời xanh thẳm, một chấm đen đang lượn lờ xoay vòng. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng lớp lá xanh, cuối cùng bị cắt vụn thành những mảng lốm đốm mờ ảo, rơi xuống mặt đất.
Cây lay bóng động, thoắt một cáu, một mũi tên sắc bén xé gió, mạnh mẽ ghim vào thân cây. Chấn động mạnh khiến lũ chim đang đậu trên cây giật mình bay tán loạn, từng chiếc lá xanh biếc cũng lả tả rơi xuống.
"Lệnh Thất." Một giọng nói trong trẻo nhưng mang theo hơi lạnh cất lên, gọi người áo đen đang giương cung, chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai. Lệnh Thất nghe tiếng liền nhanh chóng thu tay, sau đó một người cao gầy, vóc dáng thẳng tắp từ phía sau bước tới.
Người đó mặc áo gấm huyền sắc thêu vân mây bằng chỉ vàng, thắt lưng gọn gàng, trên đó treo hai dải ngọc bội xanh biếc. Tóc mai hai bên được búi cao sau gáy, cố định bằng một chiếc trâm bạc. Môi đỏ, mũi cao, lông mày mực sắc bén xếch lên đến tận thái dương. Đôi mắt một mí mang theo ý cười, nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại vô cùng lạnh nhạt. Thế nhưng, dường như chỉ cần một cái liếc mắt, thì hắn đã có thể nhìn thấu lòng người.
Bộ y phục vốn dĩ đơn giản đó nhưng dưới dung mạo xuất chúng ấy của hắn lại phảng phất quý khí không gì sánh bằng.
"Chủ tử." Lệnh Thất gọi một tiếng dứt khoát.
Lâm Quan khẽ gật đầu, cất bước đi về phía mũi tên mà Lệnh Thất vừa bắn. Lệnh Thất nhanh chóng bước theo, đi trước Lâm Quan một bước, cúi xuống tóm chặt hai tai con thỏ xám vừa bị bắn trúng, xách nó lên trước mặt Lâm Quan.
Con thỏ xám giãy giụa một chút, sau đó liền bất động. Đôi mắt tròn xoe lặng lẽ nhìn Lâm Quan, không hề tỏ vẻ sợ hãi hay kinh hoàng.
"Chủ tử, có mang về không ạ?"
"...Ừm, mang về băng bó một chút, nuôi khỏe rồi sẽ cho tiểu thiếu gia." Lâm Quan nhìn con thỏ xám trước mặt, dừng một chút mới mở lời. Đôi mắt con thỏ xám này tĩnh lặng vô cùng, dù bị bắt cũng không có phản ứng lớn, dường như đã hình thành nhân tính vậy.
Nhưng Lâm Quan không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một con thỏ bình thường. Vừa hay Lâm An thích những động vật nhỏ này, hắn cũng tiện tay mang về cho Lâm An.
"Vâng, chủ tử." Lệnh Thất túm tai con thỏ xám, nhét nó vào trong túi.
Trong nhà chứa củi yên ắng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, những hạt bụi li ti lơ lửng trong ánh vàng.
"Rắc rắc—" Đột nhiên, một bó củi khô rơi xuống.
Trong góc tường, một người đàn ông cao lớn, gầy gò trong bộ y phục màu xám đang ngồi. Anh cúi đầu nhưng vẫn có thể thấy lông mày và khóe mắt hắn cương nghị sắc sảo, đường nét khuôn mặt sắc nét như tạc. Sống mỹi của anh cao thẳng, đôi môi đầy đặn hồng hào nằm dưới chóp mũi trắng nõn.
Giang Toàn gạt những thanh củi trên chân ra, đưa tay tháo miếng vải thô buộc ở bắp chân, rồi dùng hai ngón tay ấn vào đó. Trong khoảnh khắc, hai ngón tay anh phát ra ánh sáng vàng, vết thương đỏ au dữ tợn lập tức biến mất.
Giang Toàn thử cử động chân rồi đứng dậy. Anh nhìn quanh một lượt, sau đó cất bước ra khỏi nhà củi.
Những công trình kiến trúc xung quanh dần thay đổi theo tầm mắt. Giang Toàn chầm chậm bước đi, cúi đầu suy nghĩ về sự cố bất ngờ gặp phải ở yêu giới mấy ngày trước.
Trong lúc trầm tư, một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng bay vào phổi, Giang Toàn khựng lại, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn. Chỉ thấy một người đàn ông mặc cẩm bào huyền sắc đang đi theo sau anh cách đó không xa, không biết đã bám theo từ lúc nào.
Người đàn ông thấy Giang Toàn quay đầu, hơi nghiêng đầu, cong môi mỉm cười nhẹ nhàng với Giang Toàn.
Vẻ mặt Giang Toàn không hề kinh hoảng, đôi mắt tĩnh lặng, cương nghị đối diện với đối phương. Anh biết người này, chính là người đã đưa anh về đây.
Lâm Quan không rời mắt, hắn cất bước chầm chậm tiến về phía Giang Toàn.
"Vết thương ở chân đã lành chưa?"
"Vết thương ở chân nào?" Nhìn người đang bước tới, Giang Toàn lùi lại một bước.
Nghe thấy Giang Toàn lảng tránh, Lâm Quan cũng không giận, môi vẫn mỉm cười, giọng nói vẫn nhàn nhạt: "Các yêu quái ở yêu giới đến nhân giới rất nguy hiểm, bên ngoài đạo sĩ khắp nơi, các hạ vừa ra khỏi cửa là rất dễ rơi vào tay bọn họ."
"Nhưng tại hạ cũng có chút thế lực trong nhà, bảo vệ các hạ chu toàn là điều không khó. Nếu các hạ không chê, có thể tạm thời ở lại đây, đợi tìm được cách trở về rồi hãy rời đi cũng không muộn."
"Sao ngươi biết ta?" Giọng nói trầm ấm hỏi.
"Đoán thôi, nhưng câu này của các hạ đã xác nhận giúp ta rồi." Lâm Quan cười càng sâu hơn.
"......." Nhận ra mình bị gài bẫy, Giang Toàn quay người đi thẳng.
Lâm Quan ánh mắt vui vẻ, không nhanh không chậm theo sau anh.
Đi cùng Giang Toàn một lúc lâu, Lâm Quan nhìn vị trí mặt trời, ước chừng thời gian rồi sau đó nhẹ giọng nói từ phía sau Giang Toàn: "Rẽ trái, ta đưa ngươi đi dùng bữa."
Nghe Lâm Quan nói, Giang Toàn im lặng thu lại bước chân vừa định rẽ phải, sau đó rẽ trái.
Các gia nhân trong phủ thấy Lâm Quan đều cúi người hành lễ. Bề ngoài họ không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại có chút tò mò về người đàn ông áo xám đi trước đại thiếu gia này.
Sao chưa từng thấy đại thiếu gia có vị bằng hữu nào thế này, vị công tử ấy còn đang cố ý tỏ vẻ khó chịu với vương gia sao? Lá gan cũng lớn quá rồi đó.
Lâm Quan không để ý đến suy nghĩ của gia nhân, chỉ tiếp tục đi sau Giang Toàn, thỉnh thoảng mở lời chỉ dẫn anh nên đi đâu.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Quan, Giang Toàn đi đến một sảnh đường rộng rãi. Cấu trúc bên trong đơn giản, trang trí tuy có vẻ giản dị mộc mạc, song mỗi vật dụng đều đáng giá hàng vạn lượng bạc.
Giang Toàn đương nhiên sẽ không chú ý đến những điều này, anh chỉ chú ý đến chiếc bàn tròn bằng gỗ lim, nơi đó có vài tỳ nữ đang bày biện đủ loại món ăn hấp dẫn.
Thấy Giang Toàn dừng bước, Lâm Quan tiến lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vòng tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng Giang Toàn. Giang Toàn không phản ứng gì, khóe môi Lâm Quan cong lên một cách khó nhận ra, sau đó ôm Giang Toàn ngồi xuống.
"Tiểu thiếu gia, đã đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta về sớm thôi ạ." Giữa khu chợ ồn ào náo nhiệt, một tiểu đônf mặc áo vải thô chen chúc qua đám đông, cuối cùng cũng tìm thấy tiểu thiếu gia nhà mình.
"Đừng đừng đừng, không không không, bên này con gà chọi của nhà Trương Thải Tử vừa lên sàn, bổn thiếu gia đã đặt cược toàn bộ gia tài vào nó rồi, ta phải đợi chúng chọi xong đã." Lâm An chen chúc phía trước, không quay đầu lại mà vẫy tay với tiểu đồng.
"Tiểu thiếu gia, về đi ạ, ta nghe Lệnh Thất nói đại thiếu gia đã bắt được một con thỏ xám lông xù cho ngài rồi, trông rất xinh đẹp và đáng yêu đấy ạ."
"Gì cơ!" Lâm An cuối cùng cũng chịu quay đầu, cậu nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ số bạc của mình. Cậu nói: "Xong trận này sẽ về."
Cuối cùng, sau khi thua sạch gia tài, Lâm An đành ủ rũ theo tiểu đồng trở về. Cậu vô cùng chán nản, tiểu đồng bên cạnh ra sức an ủi cậu.
"Về phủ là có thể nhìn thấy con thỏ rồi, tiểu thiếu gia vui lên đi ạ."
Nghe đến con thỏ, Lâm An lập tức lại hăng hái trở lại, cậu kéo tiểu đồng vội vã chạy về phủ.
"Đại ca, đại ca, nghe Lệnh Thất nói huynh mang về cho đệ một con thỏ, thỏ của huynh đâu rồi, để ở đâu vậy?" Còn chưa bước vào sảnh đường, giọng nói đầy phấn khởi của Lâm An đã từ bên ngoài vọng vào.
Thế nhưng, ngay khi vừa bước chân vào cửa thì cậu đã thấy đại ca mình đang gắp thức ăn cho một người đàn ông ngồi rất gần bên cạnh, rồi đút cho anh ta một đũa nhỏ. Người đàn ông lạnh lùng như tiên tử kia nâng mắt nhìn cậu một cái, sau đó lại cúi đầu cầm thìa tiếp tục ăn cơm.
Lâm Quan không nhanh không chậm gắp thêm một ít rau cho Giang Toàn, sau đó nhìn Lâm An đang đứng sững ở ngưỡng cửa.
"Thua sạch rồi à?" Lâm Quan nhàn nhạt hỏi.
Lâm An hoàn hồn, không trả lời lời đại ca mà ngẩn ngơ nhìn người đàn ông xa lạ kia, bước về phía bàn tròn, "Đây là, tẩu tẩu của đệ sao?"
Chỉ có thể là tẩu tẩu, cậu chưa từng thấy đại ca mình gắp thức ăn cho ai, huống chi là tự tay đút. Dù đây là lần đầu tiên cậu gặp tẩu tẩu nhưng cậu không hề bất ngờ. Điều duy nhất khiến cậu kinh ngạc là, cậu lại có thể sống đến lúc thấy đại ca mình thành thân.
Các ám vệ ẩn mình trong bóng tối nghe thấy lời này của Lâm An lập tức hít một hơi khí lạnh.
Lâm Quan còn chưa mở lời, Giang Toàn đã nghiêng đầu nhìn, "Tẩu tẩu là gì?"
"Tẩu tẩu, ngay cả cái này mà huynh cũng không biết sao. Tẩu tẩu, chính là phu nhân của đại ca đệ, là nương tử đó. Ta là tiểu đệ, thì tất nhiên phải gọi huynh là tẩu tẩu rồi." Lâm An rót một tách trà, uống một ngụm rồi giải thích. "Ca ca tốt bụng, huynh đẹp như thần tiên thế này, đại ca nhìn trúng huynh cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì nếu là đệ, đệ cũng muốn ở bên huynh mỗi ngày, không rời huynh nửa bước. Mà dù hai người đều là nam..."
"Lâm An, ăn không nói."
Lâm An còn chưa nói hết lời đã bị đại ca cắt ngang. Cậu bĩu môi cầm đũa lên. Dường như nghĩ đến điều gì, cậu lại hỏi: "Đại ca, thỏ của đệ đâu?"
"Chạy mất rồi." Lâm Quan đút cho Giang Toàn một miếng thịt mềm nhừ, hờ hững đáp.
"Gì cơ?? Hả!!" Lâm An nghe tin này như sét đánh ngang tai, thua tiền mất của lại mất cả thỏ, cậu còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa! Lệnh Thất đâu rồi, cậu phải tìm Lệnh Thất bắt cho cậu một con khác!
Hét lên một câu, Lâm An liền ném đũa xông ra ngoài, miệng vẫn không quên gọi lớn tên Lệnh Thất.
Hai người trên bàn không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục ăn cơm trong im lặng.
Dùng bữa trưa xong, Lâm Quan tiếp tục xử lý công văn của phủ. Yêu lực của Giang Toàn chưa hồi phục được bao nhiêu. Nghe lời Lâm Quan trước đó, bây giờ anh cũng không thể tùy tiện ra ngoài. Tương đối mà nói, trong thời gian ngắn, trong phủ này chỉ có Lâm Quan và anh là quen thuộc hơn một chút. Giang Toàn không có nơi nào để đi, đành phải đi theo Lâm Quan đến thư phòng.
Lâm Quan bảo Giang Toàn cứ tùy ý ngồi. Giang Toàn thấy Lâm Quan ngồi xuống án thư, liền đi đến một góc xa ngồi xếp bằng trên sàn. Thư phòng yên tĩnh vô cùng. Giang Toàn vừa ngồi xuống đã nhắm mắt vận chuyển yêu lực trong cơ thể. Sau khi điều hòa kỹ lưỡng, Giang Toàn từ từ mở mắt.
Không biết Hoa Linh và Xích Hành thế nào rồi. Giang Toàn thả lỏng thần trí, lòng thầm nghĩ.
"Đã điều chỉnh xong chưa?" Giọng nói lạnh nhạt vang lên. Giang Toàn quay đầu nhìn Lâm Quan.
"Lại đây ngồi." Khóe môi Lâm Quan vẫn vương ý cười nhàn nhạt.
"Không cần." Giang Toàn lắc đầu.
Nghe Giang Toàn nói, Lâm Quan khựng lại sau đó đứng dậy thong thả bước tới. Giang Toàn đứng dậy theo, nhìn Lâm Quan đang đi về phía mình.
Ánh mắt trong trẻo và tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào mình, nốt ruồi son trên bọng mắt của đối phương lại khiến Lâm Quan ngứa ngáy trong lòng. Hắn đi đến trước mặt Giang Toàn, ngón tay thon dài vén lọn tóc đen rũ xuống của đối phương.
"Hôm nay công văn hơi nhiều, tại hạ có thể mạo muội làm phiền các hạ ngồi cạnh, giúp tại hạ chuyển văn thư được chăng, không mệt mỏi lắm đâu." Đầu ngón tay Lâm Quan chạm đến khóe mắt Giang Toàn, nhẹ giọng thỉnh cầu.
"...Được." Giang Toàn nhìn bàn tay bên mắt, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn đồng ý.
Lâm Quan nghe vậy cười càng sâu hơn, hắn dẫn Giang Toàn đi về phía bàn thư.
Giang Toàn ngồi thẳng lưng cạnh Lâm Quan, nhìn Lâm Quan đọc xong một công văn liền kịp thời đưa công văn tiếp theo qua. Ngồi lâu một chút, Giang Toàn có phần mỏi. Anh thấy Lâm Quan không để ý đến mình, liền khẽ nhắm mắt, nghiêng đầu gục xuống mặt bàn, tay vẫn không ngừng động tác.
Lâm Quan luôn để ý Giang Toàn qua khóe mắt. Thấy anh gục xuống, hắn liền đọc chậm lại. Nghĩ đến điều gì, Lâm Quan khẽ cất tiếng: "Nửa ngày trôi qua, tại hạ vẫn chưa biết quý danh của các hạ là gì, có tiện cho biết không?"
"Giang Toàn." Giang Toàn khựng lại một chút, sau đó theo cách mà cha anh đã dạy, giải thích cho Lâm Quan: "Giang trong Giang sơn cẩm tú, Toàn trong Khải hoàn nhi quy."⁽¹⁾
"Giang Toàn..." Lâm Quan khẽ lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng tiếp lời: "Tại hạ Lâm Quan. Lâm trong song mộc Lâm, Quan trong Quan quan hòa minh."⁽²⁾
"Lâm Quan." Giang Toàn nhìn Lâm Quan xác nhận.
"Ừm." Lâm Quan rũ mắt khẽ cười, đối diện với ánh mắt Giang Toàn.
Đôi mắt sâu thẳm đầy ý cười khóa chặt lấy mình, Giang Toàn nhất thời khựng tay lại. Không biết đã qua bao lâu, đầu ngón tay ấm áp đặt lên đôi môi đỏ mọng của anh. Giang Toàn chớp mắt, há miệng cắn nhẹ đầu ngón tay trên môi.
Nụ hôn bất ngờ rơi xuống. Nhìn đồng tử đen láy chợt mở to của Giang Toàn, Lâm Quan cạy mở đôi môi anh, khàn giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Giang Toàn nhắm mắt, khẽ vươn người đón nhận nụ hôn của Lâm Quan. Sắc mặt Lâm Quan khẽ biến đổi, hắn đặt tay lên eo Giang Toàn, hơi dùng sức bế anh lên đùi. Giang Toàn vội vàng ôm lấy cổ Lâm Quan.
Lâm Quan ngẩng đầu định tiếp tục, vừa ghé sát thì Giang Toàn đã theo bản năng cúi đầu lùi né tránh. Lâm Quan mặc kệ, hắn giữ cằm Giang Toàn, nghiêng đầu áp lên đôi môi đỏ mọng kia.
Xác suất yêu từ cái nhìn đầu tiên không cao, nhưng Lâm Quan lại may mắn gặp phải. Vị trí trống rỗng suốt hai mươi tám năm của hắn, dường như chỉ để chờ đợi người này. Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt người đó, sự trống trải trong cuộc đời hắn bỗng nhiên được lấp đầy một cách tự nhiên, như thể số mệnh đã định, vốn dĩ nên như vậy. Gặp được người đó, toàn bộ con người hắn trở nên phấn chấn nhẹ bẫng, kéo theo đó là khao khát mãnh liệt được gần gũi và sự chiếm hữu ăn sâu vào xương tủy.
Sự bồng bột khiến hắn tạm thời không nghĩ đến cảm nhận của đối phương, chỉ cảm thấy, người đó nhất định phải là của hắn.
Nụ hôn dịu dàng mà mạnh mẽ không ngừng xâm chiếm suy nghĩ của Giang Toàn, đại não có chút thiếu không khí. Anh theo bản năng lùi lại, nhưng lại bị đối phương ấn trở về. Rất lâu sau, Giang Toàn dựa vào vai Lâm Quan khẽ th* d*c. Lâm Quan ôm chặt người trong lòng, ánh mắt thâm thúy suy tư điều gì đó.
Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhìn Giang Toàn, đúng lúc Giang Toàn cũng đang nhìn hắn. Rõ ràng là đôi mắt đỏ hoe ướt át, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại vô cùng thuần khiết. Lâm Quan khựng lại, sau đó khẽ hỏi Giang Toàn: "Có biết ý nghĩa của chuyện này không?"
Người trong lòng quả nhiên lắc đầu. Lâm Quan lập tức bật cười, đây là điều tốt hay xấu đây. Một con thỏ đơn thuần không hiểu gì, lại rơi vào tay hắn, cũng may là gặp phải hắn.
"Đây là điều mà những người thân mật với nhau làm. Ta hôn ngươi, sau này ta sẽ là người thân mật của ngươi, đồng thời ngươi cũng là người thân mật của ta." Lâm Quan mặt không đỏ, tim không đập mà nghiêm túc lừa gạt.
Giang Toàn dường như suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Hoa Linh và Xích Hành cũng có mối quan hệ như vậy, Giang Toàn thấy họ thường xuyên hôn nhau. Anh cũng không phản cảm với Lâm Quan, thậm chí còn có hảo cảm, nên cứ thuận theo tự nhiên mà chấp nhận.
Thấy Giang Toàn đồng ý, Lâm Quan trong lòng khẽ động, một lần nữa cúi đầu hôn lên.
_________________
*Chú thích:
• (1) Giang sơn cẩm tú, Khải hoàn nhi quy: Non sông gấm vóc, Khải hoàn trở về.
• (2): Song mộc Lâm, Quan quan hòa minh: Mộc (木), hai chữ mộc tạo thành Lâm (林), tiếng chim hòa nhịp hót quan quan.