Tài xế lái xe nhanh, quãng đường từ chỗ làm về nhà Giang Toàn đáng lẽ mất hơn năm mươi phút, giờ chỉ hơn hai mươi phút đã tới nơi.
Lâm Quan không vội về nhà, mà đi theo Giang Toàn vào trong.
“Đói không?” Lâm Quan bước vào cửa, hỏi.
“Không đói.” Giang Toàn đặt chìa khóa xuống, “Nếu cậu đói tôi có thể nấu ít cháo.”
“Tôi không đói, tôi chỉ hỏi cậu thôi.” Lâm Quan khẽ cười, đi đến mép giường ngồi xuống. “Cậu đi tắm đi, đợi cậu ra rồi tôi đi.”
Giang Toàn khựng lại một chút, rồi khẽ đáp: “Ừm.” Lấy quần áo xong, Giang Toàn liếc nhìn người đang ngồi bên mép giường xem điện thoại, xoay người vào phòng vệ sinh.
Một lúc sau, Giang Toàn mang theo hơi nước khắp người bước ra. Anh liếc nhìn Lâm Quan gần như không nhúc nhích, cầm khăn lau khô tóc. Treo khăn lên xong, Giang Toàn nhắm mắt lại, đi về phía Lâm Quan.
Do dự một chút, Giang Toàn vẫn thấp giọng hỏi: “Làm không?”
Giang Toàn thấy ngón tay Lâm Quan đột ngột dừng lại, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn anh.
Mấy giây sau Lâm Quan đặt điện thoại xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, đứng dậy. Hắn kéo gần khoảng cách giữa hai người, cụp mắt nhìn chằm chằm Giang Toàn. Tim Giang Toàn đập nhanh hơn khi thấy Lâm Quan áp sát lại.
“Đồ đã mua chưa, có kinh nghiệm chưa?” Lâm Quan nhìn Giang Toàn như đang ngắm một món đồ tinh xảo, trong mắt tràn đầy tình ý dịu dàng u tối.
“Chưa.” Hai người quá gần, Giang Toàn cẩn thận thở ra, khàn giọng trả lời. Anh mới chợt nhớ ra làm những chuyện đó cần mua đồ.
“Đồ chưa mua hay là chưa có kinh nghiệm?” Đầu ngón tay Lâm Quan chạm vào đuôi mắt Giang Toàn.
“Đều chưa.”
Lâm Quan nghe vậy cười một tiếng. Hắn biết Giang Toàn đang lo lắng điều gì, chẳng qua là lo rằng phục vụ không chu đáo. Lâm Quan nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Giang Toàn lên, khẽ nhắm mắt cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đó.
Quả nhiên trông thấy đồng tử của Giang Toàn đột nhiên mở to, Lâm Quan cười nhẹ. Sau đó hắn thấy Giang Toàn khẽ run rẩy mi mắt rồi từ từ nhắm mắt lại. Lâm Quan cong môi, cũng nhắm mắt, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi mềm mại của Giang Toàn.
Đây là lần đầu Lâm Quan hôn môi, chẳng có kỹ thuật gì, chỉ dựa vào cảm giác mà cực kỳ dịu dàng l**m m*t, ngậm lấy hai cánh môi Giang Toàn. Môi kề môi, khi nhẹ khi sâu, rất nhanh Lâm Quan đã nắm được bí quyết.
Biết hôn thế nào để cả hai cùng thấy thoải mái, Lâm Quan làm sâu hơn nụ hôn này. Giang Toàn bị ép phải hé môi phối hợp.
“Ưm…” Không biết đã qua bao lâu, một tiếng rên khe khẽ tràn ra từ khóe môi Giang Toàn. Trái tim Lâm Quan run lên, tay trượt ra sau lưng anh, mở bàn tay ra siết lấy sau eo, mạnh mẽ kéo người ôm chặt vào lòng.
Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở dồn dập của Giang Toàn, Lâm Quan mới buông người ra.
Giang Toàn lùi lại vài bước không vững, tay chống bàn cúi đầu th* d*c. Đôi môi anh bị hôn đến mức sưng đỏ ướt át, ánh mắt cũng mơ hồ như phủ một lớp sương mỏng.
“Tối nay đến đây thôi.” Lâm Quan tay trái đút túi quần, tay phải vén mái tóc trước trán Giang Toàn, nói. Giọng hắn khàn đi, cúi đầu nhìn hàng mi dài và đôi môi ửng hồng của Giang Toàn.
“Ừm.” Giang Toàn lau miệng, đứng thẳng dậy.
“Lần đầu tiên hôn à?” Lâm Quan nhìn khóe mắt hơi đỏ và nốt ruồi son như máu kia, hỏi.
“Ừm.” Giang Toàn nhìn thẳng lại.
“Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.” Lâm Quan nhướng mày, tay hắn sờ vào cạnh cổ Giang Toàn, cúi đầu ghé sát vào, “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.” Sau đó hắn để lại một nụ hôn lên đuôi tóc Giang Toàn. Hương thơm thoang thoảng của dầu gội tràn ngập chóp mũi hắn, tâm trạngLâm Quan rất vui vẻ.
Lâm Quan đứng thẳng dậy, cầm điện thoại xách cặp sách lên, vừa định nhấc chân quay đi thì Giang Toàn kéo tay hắn lại, mùi dầu gội lại nồng nàn hơn -- Giang Toàn mổ nhẹ lên khóe môi hắn.
“Ngủ ngon.” khẽ nói với giọng khàn đặc, Giang Toàn rụt tay về.
Cảm giác trên khóe môi vẫn còn rõ rệt trong đầu, Lâm Quan đứng lặng mấy giây.
“Tôi thấy giường cậu cũng đủ cho hai người ngủ.” Lâm Quan đặt cặp sách xuống lần nữa, nhìn chiếc giường gọn gàng của Giang Toàn nói. “Tôi ngủ lại đây có tiện không?”
Giang Toàn có chút không phản ứng kịp, nhưng anh vẫn gật đầu, biểu thị không ngại.
“Vậy thì ngủ thôi. Nhưng tôi chưa tắm, cậu không ngại chứ?” Chủ yếu là không có quần áo để thay, đêm đã khuya, vì phép lịch sự nên Lâm Quan cũng không tiện để tài xế lái xe đi đi về về lấy quần áo cho mình.
“Không sao. Cậu, mặc vừa quần áo của tôi chứ?”
“Được.” Lâm Quan cao hơn Giang Toàn vài centimet, vai cũng rộng hơn Giang Toàn, nhưng quần áo của anh lại rộng rãi, hắn vẫn có thể mặc vừa.
“Được rồi, cậu đi tắm trước đi, tôi tìm quần áo cho cậu.”
Lâm Quan gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho tài xế, bảo tài xế về đi.
Lâm Quan tắm xong đi ra, không thấy Giang Toàn đâu, vừa định cầm điện thoại thì Giang Toàn đẩy cửa bước vào, Lâm Quan đi tới.
Giang Toàn: “Tôi mua bàn chải đánh răng cho cậu.”
“Cảm ơn.” Lâm Quan nhận lấy bàn chải.
Cả hai đánh răng xong thì tắt đèn, nằm lên giường. Giang Toàn kéo chăn lên, đắp cho cả hai. Lâm Quan đưa tay vuốt tóc Giang Toàn một cái, biết tóc đã khô thì rụt tay về. Giang Toàn nâng mắt nhìn hắn.
“Chật không?” Giang Toàn khẽ hỏi.
Nghe Giang Toàn hỏi, Lâm Quan từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng, hắn đưa tay ôm lấy eo Giang Toàn, đôi mắt mang ý cười nhìn anh: “Thế này thì không chật, còn cậu thì sao?”
Đối diện với ánh mắt hơi dịu dàng của Lâm Quan, tim Giang Toàn đập nhanh hơn vài nhịp, anh quay mặt đi, trả lời: “Không chật.”
“Ừm, ngủ đi.”
“Ừm.”
Giang Toàn vẫn tưởng mình sẽ như mọi khi, trằn trọc thật lâu mới ngủ được nhưng lần này thì không, đêm đó anh gần như chỉ nhắm mắt được vài phút là đã ngủ say.
Lâm Quan vuốt nhẹ đuôi mắt Giang Toàn, mỉm cười rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại của Giang Toàn còn chưa rung được hai cái, đã bị Lâm Quan tắt đi. Lâm Quan nhìn đồng hồ, vẫn có thể ngủ thêm nửa tiếng. Người trong lòng ngủ rất say, hàng mi dài cụp xuống che đi nốt ruồi son trên bọng mắt anh, nửa dưới khuôn mặt vùi trong chăn, sống mũi cao thẳng, trắng trẻo mịn màng. Lâm Quan kéo chăn lên đắp cho Giang Toàn, sau đó lại vòng tay ôm lấy Giang Toàn lần nữa, vùi mũi vào mái tóc đen nhánh của Giang anh, lại nhắm mắt lại.
Trong mơ màng, Giang Toàn nghe thấy có người gọi tên mình, giọng nói trầm thấp dịu dàng, anh mở mắt ra.
“Dậy rồi.” Người trước mặt đã chuẩn bị xong, lúc này đang mỉm cười nhìn anh.
Giang Toàn lập tức tỉnh táo.
“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ hai mươi lăm.”
“Đồng hồ báo thức của tôi không reo sao?” Giang Toàn vén chăn lên rời giường.
“Reo rồi. Để cậu ngủ thêm một lát. Đừng vội, vẫn kịp giờ học.”
“Ừm.” Giang Toàn xuống giường, vào nhà vệ sinh nhanh chóng rửa mặt.
“Bữa sáng tôi đã bảo tài xế mang theo rồi, lát nữa ăn trên xe. Đánh răng xong, mang giày vào là có thể ra ngoài luôn.” Lâm Quan đi theo anh vào nhà vệ sinh, nói.
“Ừm.” Giang Toàn gật đầu.
Đánh răng rửa mặt xong, Giang Toàn quay lại mép giường mang giày. Lâm Quan bên cạnh trên vai đã đeo hai chiếc balo của cả hai, đang đứng một bên đợi anh. Vừa đi giày xong định dọn dẹp giường, thì phát hiện chăn đã được gấp gọn gàng. Giang Toàn sững người một chút, sau đó chỉ có thể cầm lấy chìa khóa trên bàn.
Trước khi ra cửa, Giang Toàn suy nghĩ giây lát, sau đó đưa tay kéo cổ tay Lâm Quan, cụp mi mắt xuống và ghé sát vào.
Cảm giác ấm áp chạm nhẹ lên môi đã rời ra ngay lập tức, Lâm Quan nhướng mày, nắm ngược tay Giang Toàn, ấn anh vào tường há miệng cắn lên.
Cặp sách trên vai vì động tác quá mạnh mà trượt xuống cánh tay Lâm Quan. Lâm Quan cử động tay, ném cặp sách xuống đất, sau đó đưa tay giữ chắc chiếc eo săn chắc của Giang Toàn.
Giang Toàn lại một lần nữa bị hôn đến ngây ngất mơ màng, mãi cho đến khi lên xe rồi vẫn chưa hoàn hồn.
Khi đang truy bài đầu giờ, điện thoại của Giang Toàn hiện lên tin nhắn, là từ ngân hàng điện thoại gửi đến. Giang Toàn nhấn vào xem, phát hiện trong tài khoản của mình có thêm 170 ngàn.
170 ngàn, không phải là 150 ngàn sao. Giang Toàn chuyển màn hình sang wechat, đúng lúc Lâm Quan gửi tin nhắn đến cho anh.
“Hai mươi ngàn là thêm. Dầu gội rất thơm, kem đánh răng rất tươi mát.”
Dầu gội, kem đánh răng, một nụ hôn đáng giá mười ngàn sao. Giang Toàn nhìn tin nhắn Lâm Quan gửi cho mình, thất thần nghĩ, những thứ này đều được tính thêm sao. Giang Toàn kéo khóe miệng cười bất lực, tốt rồi, có tiền để nhận cũng tốt.
Giang Toàn không biết tại sao mình lại có cảm xúc này, có lẽ Lâm Quan quá đỗi dịu dàng, đôi khi khiến anh vô thức lún sâu. Anh cam tâm tình nguyện để Lâm Quan lấy đi thứ gì đó từ mình, nhưng Lâm Quan đã sớm tính toán rành mạch mọi chuyện, người không tỉnh táo chỉ có anh mà thôi.
Kể từ đó, Giang Toàn không còn chủ động hôn Lâm Quan nữa. Lâm Quan nhận thấy sự kháng cự khó nhận ra của Giang Toàn mỗi khi hôn, nên cũng dần dần không còn hôn Giang Toàn nữa. Tuy nhiên, cứ cách vài ngày, hắn vẫn ngủ lại ở chỗ Giang Toàn.
Cứ như vậy, hai người ai cũng ôm tâm sự riêng mà trôi qua hai tuần.
Mặc dù Lâm Quan thỉnh thoảng sẽ ngủ lại chỗ Giang Toàn, nhưng cả hai đều không đề nghị làm chuyện đó, một người thì mệt đến quên bẵng, một người thì vẫn chưa có ý định.
Hai tuần này, Giang Toàn đều dành thời gian đến bệnh viện thăm ba. 170 ngàn tệ mà Lâm Quan chuyển cho anh được chia làm hai phần, phần đầu anh dùng để đóng thêm chi phí điều trị cho ba, phần còn lại thì chuyển cho các chủ nợ.
Lâm Quan biết chuyện ba anh nhập viện, lần đầu tiên muốn đi cùng anh nhưng bị anh từ chối khéo. Anh không muốn Lâm Quan vì thế mà thương hại anh, anh không muốn Lâm Quan nhìn thấy dáng vẻ sa sút của mình.
Sau lần bị từ chối đầu tiên, Lâm Quan không còn nhắc đến việc cùng Giang Toàn đến bệnh viện nữa, xem như đã cho Giang Toàn đủ sự tự do.
Thứ bảy, Giang Toàn như thường lệ đến bệnh viện, anh đi một mình, không để Lâm Quan đưa.
Bước vào cổng bệnh viện, nhìn hành lang đông người qua lại, hô hấp của Giang Toàn không tự chủ trở nên nặng nề. Bước chân dừng lại, cuối cùng Giang Toàn cũng đến trước cửa phòng bệnh. Mỗi lần đến, anh đều phải đứng bên ngoài cửa rất lâu, điều chỉnh cảm xúc xong mới vào. Lần này cũng vậy.
Ba anh bị nhồi máu não và ung thư xương, không ăn uống được gì nhiều, nên Giang Toàn đến cũng không mang trái cây, chỉ mua một bó hoa tươi nhỏ.
Giang Toàn hít một hơi, rồi đẩy cửa bước vào.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, người đàn ông nằm trên giường bệnh ngoài cùng bên trái, thân thể sưng phù, chậm rãi quay đầu nhìn. Thấy là con trai mình, đôi mắt mờ đục của ông bỗng lóe lên một chút ánh sáng, ông run rẩy môi, giọng nói yếu ớt, mơ hồ cất tiếng: “Tiểu… Tiểu… Toàn…”
“Vâng, ba.” Giang Toàn nở nụ cười trên mặt đi tới, đặt balo xuống, cúi người thay những bông hoa héo trong bình hoa cạnh giường rồi cắm những bông hoa tươi mới vào. Xong xuôi, anh lại cầm tăm bông bên cạnh, thấm chút nước làm ẩm môi cho ba.
Vài chữ vừa rồi dường như đã dùng hết sức lực của bệnh nhân, ông không nói gì nữa, chỉ yếu ớt chống mí mắt nhìn con trai đang làm việc.
Giang Toàn kéo ghế cạnh đó ngồi xuống.
“Ư… ư… ư…” Bệnh nhân khẽ rên vài tiếng, ngón tay cố gắng cử động.
“Vâng. Hôm nay ba muốn nghe tin tức gì?” Giang Toàn cầm lấy tờ báo bên cạnh, mở ra nói. Bệnh nhân chậm rãi chớp mắt hai lần.
“Vẫn muốn nghe tin tức quốc tế phải không ạ?” Giang Toàn cười hỏi, bệnh nhân khẽ gật đầu một cách khó nhận ra.
“Được ạ.”
Giang Toàn tìm một bài báo mà ba anh quan tâm, rồi dùng giọng nhẹ nhàng bắt đầu đọc nội dung trên đó. Bệnh nhân nhìn anh, chuyên chú lắng nghe.
Đọc đến bài thứ sáu, giọng Giang Toàn dần nhỏ lại, cuối cùng im bặt. Anh đặt tờ báo xuống, đứng dậy nhẹ nhàng đặt tay ba vào trong chăn. Giang Toàn ngồi trở lại, lặng lẽ nhìn người ba đã ngủ.
Thứ bảy Giang Toàn không có việc gì khác nên anh ngồi suốt nửa ngày, từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, tựa như một bức tượng, lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường bệnh, chỉ thỉnh thoảng chào hỏi người nhà của vài bệnh nhân giường bên cạnh.
Càng nằm viện lâu, tình trạng bệnh nhân càng thêm bất ổn, thời gian tỉnh táo cũng ngày càng ít, bây giờ gần như lúc nào cũng mê man. Giang Toàn không biết cha mình còn chống chọi được bao lâu nữa, nhưng anh hy vọng ông có thể ở bên anh lâu thêm một chút.
Người đàn ông chất phác trầm lặng ấy không giữ nổi một đóa hoa cần được nâng niu, ngay cả khi biết được sự thật cũng chẳng thốt nổi một lời nặng nề, ngược lại còn tự giận mình đến mức thành ra thế này, mọi gánh nặng đều đổ lên vai đứa con còn non dại.
Giang Toàn hận mẹ mình, nếu đã muốn đi thì cứ đi một mình, sao còn phải lôi theo cả ba anh. Thế nhưng cuộc sống bôn ba nặng nề cùng người đã khuất khiến nỗi hận không có chỗ trút, dần dà theo thời gian mà tan biến. Cũng bởi anh đã quá mỏi mệt vì mưu sinh, không còn sức để mà hận nữa.
Khi bệnh nhân tỉnh lại lần nữa thì đã là ba giờ chiều. Giang Toàn lại dùng tăm bông thấm nước làm ẩm môi cho ba.
“Ba ơi, con về trước đây, ngày mai con lại tới thăm ba.” Giang Toàn cười nói. Ba anh khẽ gật đầu.
Giang Toàn xách balo lên rồi xoay người. Đến cửa, anh ngoái lại nhìn, người trên giường bệnh vẫn còn đang dõi theo anh. Giang Toàn vẫy tay: “Ngày mai gặp lại.”
“Ư…” Bệnh nhân chớp mắt một cái.
Giang Toàn khép cửa nhẹ nhàng, khoảnh khắc xoay người rốt cuộc không chịu nổi nữa, anh hít sâu một hơi, hai tay ôm lấy mặt từ từ ngồi xổm xuống, yết hầu liên tục trượt lên xuống. Phải mất một lúc lâu mới bình tâm lại, Giang Toàn xoa mặt rồi đứng dậy.
Đi đến cổng bệnh viện, Giang Toàn ngẩng đầu thì thấy Lâm Quan đang dựa vào cửa lớn cúi nhìn điện thoại. Đúng lúc Lâm Quan cũng quay đầu lại, hai người chạm mắt nhau.
“Không nhịn được nên đến tìm cậu, xin lỗi.” Lâm Quan cất điện thoại, nhấc chân bước về phía Giang Toàn, anh cũng tiến lên mấy bước.
“Tôi…” Giang Toàn định nói gì đó nhưng không nói tiếp được.
“Không muốn nói thì đừng nói.” Lâm Quan nhìn hốc mắt đỏ hoe của Giang Toàn, giang tay ôm lấy người vào lòng.
Giang Toàn dụi mắt vào vai Lâm Quan, nỗi buồn đè nén bấy lâu cuối cùng hóa thành nước mắt, lặng lẽ tuôn trào.
Trong bệnh viện, những người ôm nhau vừa khóc vừa an ủi nhau không hiếm, nên không ai để ý đến hai người họ.
Lâm Quan cúi đầu, bàn tay chầm chậm v**t v* sau gáy Giang Toàn. Tiếng nức nở cố nén của anh càng lúc càng lớn, hơi thở ẩm ướt từ bờ vai lan dần đến xương quai xanh, như thấm cả vào tim Lâm Quan, mang theo một cơn mưa mờ mịt. Lâm Quan nghiêng đầu, kéo Giang Toàn vào hõm cổ mình, hắn cúi xuống, nửa dưới không mặt vùi vào tóc đen của Giang Toàn, tay vẫn không ngừng vỗ về xoa dịu.
Sau khi khóc xong, Giang Toàn vẫn dựa vào hõm cổ Lâm Quan, từng nhịp từng nhịp hít hít mũi. Lâm Quan dùng tay áo lau nước mắt cho anh, đợi anh bình tĩnh lại rồi mới nắm tay đưa anh lên xe.
Khác với mùi hương thanh nhã thường ngày, trên xe lúc này thoang thoảng một mùi hoa nồng nàn. Giang Toàn vừa ngồi lên xe đã nhìn thấy một bó hoa hồng trắng đặt trên ghế. Không có bao bì tinh xảo hay lộng lẫy, chỉ đơn giản gói bằng giấy gói, những bông hồng được sắp xếp xen kẽ khéo léo, xung quanh còn được điểm xuyết bằng những bông hoa nhỏ và cỏ trang trí khác. Nhìn bó hồng trắng này, Giang Toàn vô cớ nhớ đến lọ hoa dành dành trong chỗ ở của mình.
“Tặng cậu.” Lâm Quan cầm bó hoa, đặt vào lòng Giang Toàn.
Giang Toàn nhận lấy hoa, ngửi mùi hương thoang thoảng của chúng, khẽ nói “Cảm ơn.”
Lâm Quan ghé sát lại, nhẹ nhàng chạm vào xương lông mày của Giang Toàn.
Mỗi lần Giang Toàn từ bệnh viện về, anh đều thất thần một lúc, lần này cũng vậy. Lúc này, Giang Toàn im lặng tựa hồ luôn bị phủ lên một lớp áp lực và u sầu dày đặc, giống như đã bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. Mỗi lần như vậy, Lâm Quan đều không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh Giang Toàn. Lúc này hắn vẫn nắm chặt tay Giang Toàn, âm thầm nhìn chằm chằm anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tài xế dừng xe tại một bãi đỗ xe của một chung cư, Lâm Quan mở cửa xe, nắm tay Giang Toàn đi ra ngoài. Vào thang máy, Lâm Quan bấm một con số. Thang máy nhanh chóng dừng ở một tầng nào đó, Lâm Quan kéo Giang Toàn ra ngoài. Rẽ hai lần, Lâm Quan dừng lại trước cửa một căn hộ, hắn lấy chìa khóa ra rồi mở cửa đi vào.
Căn hộ rất rộng, cũng rất mới, dường như vừa mới được sửa sang và trang trí xong, chưa có dấu vết của người ở. Bên trong có hai phòng, Lâm Quan đưa Giang Toàn vào một trong số đó. Bên trong bài trí đơn giản, đồ nội thất cơ bản đều được sắp xếp phù hợp, tông màu chủ đạo của căn phòng là trắng, điểm xuyết màu xanh lam, tổng thể mang lại cảm giác tươi mới dễ chịu.
“Ngủ một lát không?” Lâm Quan cởi áo khoác của Giang Toàn.
Giang Toàn nhìn căn phòng này hồi lâu, sau đó cụp mí mắt xuống nhìn về phía Lâm Quan.
“Căn hộ mới mua, vừa trang trí xong hai tuần, dự định hôm nay đưa cậu đến. Bên cạnh là phòng của cậu nhưng chỉ đặt một chiếc giường và đồ nội thất cơ bản, những thứ khác đợi cậu tự bài trí.”
Giang Toàn dường như không phản ứng kịp, vẫn nhìn chằm chằm Lâm Quan, trông như đang suy nghĩ về lời nói của Lâm Quan.
“Chỗ này gần trường và bệnh viện, tiện cho cậu đi thăm ba.” Trong từng câu chữ của Lâm Quan đều có ý “căn nhà này mua cho cậu”, nhưng Giang Toàn lại không dám nghĩ theo hướng đó.
“Tôi không yêu cầu cậu phải dọn ra khỏi chỗ cậu đang ở, chỗ này cậu muốn đến ở thì cứ đến.”
Lâm Quan càng giải thích nhiều, sự bối rối trong lòng Giang Toàn càng tăng thêm. Giang Toàn nghĩ, chắc không có đại gia nào có thể làm đến mức này vì người tình của mình, đại gia đã làm nhiều như vậy, mà anh lại không phải là một người tình đạt tiêu chuẩn, cả ngày lẫn đêm đều không có đủ thời gian để ở bên cạnh người ta. Anh dường như cũng không đủ hoạt bát, không biết làm thế nào để khiến người khác vui vẻ.
“Ngủ với tôi một lát đi.” Lâm Quan thấy Giang Toàn im lặng hồi lâu, nói.
“Được.” Giang Toàn hoàn hồn, vậy nên điều duy nhất anh có thể làm, chính là nghe lời.