Từ Khi Có Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 72

Liên quan đến chuyện Nhị gia nhà họ Thịnh đợi Thịnh Khâu hai tiếng ở Trân Châu các, hôm sau Thân Đông và Thịnh Khâu mới biết. Buổi trưa cậu đi gặp hắn không nhịn được cười cười thành tiếng, bị hắn vỗ đầu mới ngưng cười, "Em đoán chắc Thịnh lão nhị tức chết rồi, lúc chúng ta đi tham gia tiệc mừng thọ của lão gia đừng đi qua chỗ ông ta."

"Anh nghe nói không phải chính ông ta phao tin ra ngoài." Thịnh Khâu thả thịt viên vào bát cậu, nói: "Hôm qua em nói với anh là lúc Thịnh Cự nói việc này cho em thì anh của anh cũng có mặt?"

"À, đúng vậy." Thân Đông nói: "Mời em ăn cơm, em gọi mấy món mấy trăm tệ, không biết sao anh ta lại biết đối nhân xử thế vậy."

Mặt Thịnh Khâu trầm xuống, Thân Đông không hiểu ra sao, hỏi: "Anh làm sao thế?"

"Việc này chắc là anh ta nói ra, sau này em đừng gặp anh ta nữa."


"Anh ta đến tìm em thì em cũng không thể đánh đuổi đi được." Thân Đông bất đắc dĩ nói: "Anh ta không phải anh của em, như vậy thì em lại không hiểu chuyện."

"Xế chiều hôm nay anh đi tìm anh ta, không cho anh ta đến tìm em nữa."

Thân Đông không để bụng, hỏi: "Nói mới nhớ, hình như anh ta sợ anh một phép, anh đánh đuổi anh ta đi à?"

"Ừ."

"Có chuyện gì thế?" Thân Đông hiếu kỳ, Thịnh Khâu nhét thịt viên vào miệng cậu: "Ăn của em đi."

"Hừ."

Ăn cơm xong hai người sóng vai đi ra ngoài, Thân Đông cầm tay hắn nói chuyện, Thịnh Khâu đưa cậu đến dưới tầng công ty, bỗng nhìn thấy một người đứng ngó dáo dác ở cửa chính, không phải Thịnh Phú thì là ai?

Thịnh Khâu đi lên, vỗ vỗ bờ vai hắn. Thịnh Phú quay đầu lại, nhìn thấy Thịnh Khâu thì sững sờ, "Cậu..."

"Anh ở đây làm gì?"

"Anh... Anh có làm gì đâu." Thịnh Phú thẳng sống lưng, phát hiện mình vẫn không cao như Thịnh Khâu, xoay mặt cười nói với Thân Đông: "Anh đến mời Đông Đông ăn cơm."


Trán Thịnh Khâu nổi gân xanh, hắn nói với Thân Đông: "Em lên trước đi."

Thân Đông đáp một tiếng, thấy Thịnh Phú vẫn cười với mình, cũng mỉm cười gật đầu, quay người đi.

Thịnh Phú chưa kịp nhìn theo Thân Đông đi, bị Thịnh Khâu kẹp cổ đi ra ven đường. Hắn ta kêu oai oái, Thịnh Khâu lại không thả ra. Hắn nghiêm mặt kẹp cổ hắn ta, ngữ khí âm u: "Đừng tưởng là tôi không biết anh đang nghĩ gì, nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, tôi nhịn anh một lần nữa. Nếu anh còn dám tìm Thân Đông, tôi sẽ thiến anh." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thịnh Phú víu cánh tay hắn, mà cánh tay hắn như kìm sắt, hắn ta chỉ có thể cong người bị kẹp, đỏ mặt tía tai. Thịnh Khâu duỗi một cái tay khác ra siết cằm của hắn ta xoay mặt lại, cúi đầu nhìn cái mặt đỏ chót biến hình, không hề che giấu cơn giận: "Đừng quên, tôi không phải là em họ thật của anh."


Hắn bỏ Thịnh Phú ra. Thịnh Phú thở hổn hển, cười cười, không hé răng lấy nửa lời.

Thịnh Khâu xoay người rời đi, Thịnh Phú giơ tay xoa cổ mình, xì một tiếng.

Hắn ta sửa lại cổ tay áo của mình, xoay mặt, lại nhìn thấy một người không quen biết đang nhìn mình cách đó không xa. Hắn ta ngờ vực, người kia vẫy tay với hắn ta, hắn ta chậm rãi đi đến.

Sắc mặt người đàn ông này hơi tái nhợt, vóc người cũng rất gầy, hẳn là bệnh lâu, nhìn mặt có vẻ ngoài bốn mươi. Hắn ta buồn bực chỉ vào mũi mình: "Ngài, tìm tôi?"

"Tôi tên là Thịnh Phong." hôm nay Thịnh Phong đến gặp Thân Đông nghe đâu hay chọc ngoáy người khác, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Ông ta thấy vẻ mặt hoài nghi của Thịnh Phú, nói: "Hôm qua cậu ăn cơm với anh tôi."

"À, người đó là anh ngài à." Thịnh Phú nghĩ, rất dễ lừa.
Thịnh Phong cười, nói: "Em họ cậu hình như không thân thiết với cậu nhỉ?"

Thịnh Phú cười ha ha, không trả lời.

Thịnh Phong lẳng lặng nhìn Thịnh Phú, chậm rãi nói: "Tôi nghe nói cậu đang nhờ Thân Đông tìm việc cho cậu?"

"A? À, phải "

"Tôi cho cậu một công việc, không chỉ như vậy, tôi còn... dâng Thân đại công tử đến trước mặt cậu..." Thịnh Phong giương mắt nhìn công ty Lilila, khẽ cười: "... cho cậu hưởng dụng."

Thịnh Phú nhìn ông ta, gượng cười: "Giám đốc Thịnh, anh hiểu lầm, tôi với Thân Đông..."

"Cậu không muốn nó?"

Thịnh Phú nuốt nước bọt, miệng lại nói: "Cậu ấy, cậu ấy là người của em họ tôi! Tôi đã nói với anh rồi, tôi là người có nguyên tắc, tôi..."

"Vậy cậu muốn tiền của nó không?"

Thịnh Phú sáng mắt lên.

Thịnh Phong nói: "Chưa ăn cơm đúng chứ, đi không?"

Thân Đông hắt xì hơi một cái, xoa mũi, nhắn tin cho Thịnh Khâu: "Hình như em bị cảm thật."
Cậu mới nhắn tin chưa được bao lâu, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra. Thịnh Khâu vốn đã rời đi lại quay lại, Thân Đông ngẩn ra: "Anh vẫn chưa đi à?"

"Mới đi chưa được bao xa." Thịnh Khâu đặt một túi thuốc cảm xuống, khom lưng sờ trán cậu, nhíu mày: "Cục cưng, hình như em hơi sốt, tốt nhất là chúng ta đến bệnh viện khám."

"Không thấy sốt... Ai nha không cần."

"Hơi sốt nhẹ." Thịnh Khâu cầm áo khoác lên người cậu, bất đắc dĩ nói: "Em mặc nhiều vào, không được mở điều hòa quá nhiều, bên ngoài bây giờ vẫn rất lạnh, lạnh rồi lại nóng lên dễ bị cảm lạnh nhất."

"Biết rồi."

Thịnh Khâu hôn đôi môi cậu một cái, nói: "Lát nữa anh đến đón em."

"Được ~ "

Thân Đông phát hiện bệnh cảm rất lợi hại, rõ ràng buổi trưa cậu vẫn có sức gấp trăm lần, lúc xế chiều đã bắt đầu chảy nước mũi. Thịnh Khâu mua thuốc cảm rất đúng lúc, cậu uống xong, gắng gượng lên tinh thần.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Thịnh Khâu, cậu đi xuống, ngồi vào trong xe, bị hắn ôm kề trán. Thịnh Khâu nắm chặt tay cậu, hỏi: "Lạnh không?"

"Mấy hôm nay lạnh mà." Thân Đông thò tay vào trong tay áo hắn, nghiêng đầu phát hiện xe đi sai đường, hỏi: "Anh đi đâu thế?"

"Trân Châu các."

"Đến đấy làm gì?"

"Thịnh Minh thay mặt ông nội mời chúng ta ăn cơm."

Thân Đông trợn tròn mắt: "Con trưởng nhà họ Thịnh? Anh điên rồi hả, anh từ chối tham gia tiệc con thứ hai mời lại đi tham gia tiệc của con trưởng? Anh cố ý..."

Thịnh Khâu cười nhạt, ôm Thân Đông vào trong lòng không nói gì.

Thân Đông ngồi trong lòng hắn, sờ tay xuống nách hắn, tùy ý cho hắn ôm, dần nghĩ ra được gì đó. Cậu hít một hơi, nói: "Anh... tuyên chiến với ông ta à?"

Thịnh Khâu khẽ hôn gò má cậu một cái: "Đừng nghĩ nhiều thế, nghỉ ngơi đi."
Thân Đông phát hiện càng ngày mình càng không nhìn thấu Thịnh Khâu, hắn nghĩ gì, làm gì, cậu cũng không hiểu ——

Mà bất ngờ lần này cậu lại không vì vậy mà hoảng loạn, trái lại càng ngày càng vững tâm. Cậu cũng hôn hai má Thịnh Khâu một cái, ôm lấy cổ hắn nhắm mắt dưỡng thần.

Tướng mạo của con trưởng nhà họ Thịnh rất hiền lành, cùng ông đi có cả con trai Thịnh Lâm, Thịnh Minh và Thịnh Sủng thì không đến.

Thịnh lão cười lớn: "Không ngờ thằng hai không thể mời khách quý đến, tôi lại có mặt mũi mời được."

"Tôi đến vì nể mặt Thịnh Minh." Thịnh Khâu không nhẹ không nặng cho cái đinh mềm, bảo Thân Đông ngồi xuống.

Thịnh Vấn Tỉnh không tức giận, ông sai người dọn đồ ăn, nói: "Nghe nói tiểu Thịnh tổng có quan hệ không tệ với thằng tư nhà tôi?"

"Được Tứ gia và Tứ phu nhân ưu ái."
Thịnh Vấn Tỉnh nói chuyện không nhẹ không nặng, Thịnh Khâu trả lời cũng không đến nơi đến chốn, toàn bộ quá trình Thân Đông yên lặng ăn cơm, Thịnh Lâm thì nhìn cậu vài lần.

Thịnh Vấn Tỉnh nói bóng nói gió muốn từ miệng Thịnh Khâu moi ra xem đến cùng bên nhà con út có quen biết hắn không. Tuy rằng Thịnh Khâu không biết ý đồ của ông, mà đề phòng nhiều hơn cũng không thừa. Ăn cơm xong hắn đưa Thân Đông đi, Thịnh lão đại lại giận tái mặt. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Ba."

"Theo con, đến cùng thằng tư đã nhận nó chưa?"

"Qua lời của Thịnh Khâu hôm nay, chắc là vẫn chưa."

"Nhưng sao nó lại muốn chơi thằng hai?" Thịnh Vấn Tỉnh nói: "Thằng nhãi này rất giống chú Tư của con, không đơn giản."

"Vị đại công tử kia cũng không phải tướng tốt, mẹ nó là Mai Âm."
"Con nhà họ Mai..." sắc mặt Thịnh lão đại trầm hơn.

Ngày hôm nay Thân Đông buồn ngủ, về đến nhà là ngủ ngay, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài mưa, bầu trời âm u không khí ẩm ướt, trong phòng thì ấm áp, nhiệt độ bên ngoài lạnh thấu xương.

Cậu mặc áo ngủ liên tục hắt xì hơi mấy cái, nước mũi cũng chảy xuống, lúc bước đi đầu nặng chân nhẹ, nói chuyện cũng giọng ồm ồm.

"Bị cảm hả?" Mẹ Thịnh đau lòng nói: "Bảo Đại Khâu đưa con đến bệnh viện khám đi."

"Vâng." Thịnh Khâu đáp một tiếng, nói: "Ăn cơm xong con đưa em ấy đi."

"Con cảm thấy con ngủ một lát là được rồi."

"Mặt mũi đỏ hết cả lên kia kìa, chắc còn sốt đấy, hay là đến bệnh viện khám đi." Mẹ Thịnh đưa cháo vào trong tay cậu, mặt lo lắng.

Thân Đông đành gật đầu đáp vâng.

Bởi vì sợ lây cho hai con nên cậu không dám ôm, phất tay với hai đứa bé, theo Thịnh Khâu lên xe.
Bây giờ Thịnh Khâu cũng quen sinh hoạt hiện nay, lao qua màn mưa đến bệnh viện, không cần tốn công đỗ xe, đưa Thân Đông đi đo nhiệt độ luôn.

Thân Đông sốt ba mươi tám độ, ở trong phòng bệnh truyền nước.

Thịnh Khâu làm xong tất cả thủ tục, đi đến ngồi bên cạnh cậu. Thần sắc Thân Đông mệt mỏi, cậu rầu rĩ nói: "Nước này lạnh quá."

Thịnh Khâu ngồi sờ túi chườm, nói: "Túi chườm sắp nóng rồi, anh lấy cho em."

Thân Đông rầu rĩ hừ một tiếng, vẻ mặt đau khổ: "Khó chịu."

"Ngoan." Thịnh Khâu cũng đau lòng, sờ trán cậu, dịu giọng nói: "Anh ở đây với em."

"Gần đây công ty thế nào?"

"Không bận lắm." Thịnh Khâu hỏi cậu: "Em muốn ngủ một lát không?"

"Mới tỉnh sao ngủ được." Thân Đông lại rên một tiếng, oán giận nói: "Tại anh không chăm sóc tốt cho em."

"Là lỗi của anh." Thịnh Khâu bất đắc dĩ, Thân Đông nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cười hihi.
Thịnh Khâu bật cười: "Em cười cái gì?"

"Bị ốm có anh ở bên tốt thật đấy." Thân Đông nói như cầu khẩn: "Hy vọng sau này mỗi lần em bị bệnh anh đều ở bên."

"Nào có ai muốn mình bị ốm bao giờ." Thịnh Khâu đứng dậy đi rút túi chườm cho cậu ôm, nói: "Còn lạnh không?"

"Túi chườm nóng rồi, không lạnh lắm."

Lúc sốt rất dễ mệt rã rời, Thân Đông mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy kim truyền đã bị rút đi, Thịnh Khâu lại không ở bên cạnh.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn đang mưa, nhà cao tầng mông lung trong màn mưa, có vẻ hơi mờ ảo.

"Em dậy rồi à?" Thịnh Khâu đẩy cửa vào, nói: "Nấu cơm trưa xong rồi, quay về nhà ăn đi, ngày mai anh đến truyền nước với em."

"Ừm."

Thân Đông được hắn ôm đi ra ngoài, lúc đi ngang qua đại sảnh, cậu nhìn thấy không ít người truyền nước ngồi trên ghế dài, người lớn trẻ con có cả. Cậu bỗng nhìn một người trẻ tuổi, chưa kịp nhìn kỹ đã bị một y tá đi qua chặn tầm mắt lại.
Cậu sửng sốt, Thịnh Khâu hỏi: "Làm sao thế?"

"... Không, không có gì." Thân Đông nói, lúc sắp rời khỏi lại quay đầu liếc mắt nhìn, người trẻ tuổi kia đã biến mất ở chỗ ngồi.

Khi cậu đi rồi, một người trẻ tuổi cầm tờ giấy khám đi ra, ngẩng đầu nhìn họ lại lùi về sau hai bước, trốn sang một bên.

Hắn nhìn chăm chú Thân Đông đang được người kia đỡ lên xe, nhẹ nhàng mím môi.

Hắn đi ra ngoài, nhìn theo chiếc xe màu đen chạy băng băng biến mất trong tầm mắt, thở hắt ra một hơi.

"Thân Mạc?" Đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói, Thân Mạc quay đầu, phát hiện là Lương Tấn. Hắn ta sửng sốt, khoa trương nói: "Nhị thiếu gia, sao cậu lại ở đây?"

Thân Mạc không quan tâm, muốn đi lại bị hắn ta ngăn cản: "Nghe nói bà ngoại cậu bị mẹ cậu đánh trên tòa án, không chết à?"

"Mắc mớ gì tới anh." con ngươi Thân Mạc long lên, lộ ra sự lạnh lùng. Lương Tấn nhìn tờ giấy khám trong tay hắn, giả vờ quan tâm: "Nghe nói ông ngoại cậu cũng tức ngã bệnh nằm viện, ông cậu của cậu giờ lại bị bắt, sao cậu vẫn dám xuất hiện? Cậu không sợ anh cậu cũng bắt cậu vào tù à? Giờ cậu ta sống tốt lắm, còn thằng Thịnh Khâu kia, cậu không biết chứ gì, giờ quan hệ của cậu ta và nhà họ Thịnh không bình thường, họ..."
"Gần một năm nay anh không sinh hoạt giường chiếu chứ gì?"

Lương Tấn: "..."

"Nhịn giỏi đấy." Thân Mạc nói: "Chẳng trách lắm miệng thế."

"Được đấy..." Lương Tấn cười nói: "Đúng là chân truyền của anh cậu, miệng lưỡi trơn tru."

"Quá khen." Thân Mạc vòng qua hắn ta nhanh chân rời đi.

"Thân Mạc!" Lương Tấn nói sau lưng hắn: "Bây giờ cậu thiếu tiền đúng chứ? Tôi có thể giúp cậu kiếm tiền."

Thân Mạc dừng bước lại, chậm rãi quay người. Lương Tấn cong khóe miệng lên, nói: "Đi với tôi đến một chỗ, gặp mấy người bạn cũ. Mọi người lớn lên với nhau, chắc hẳn sẽ đồng tình với cậu. Cậu biết... tiền của chúng tôi, vứt cho người khác cũng là cho."

Xế chiều hôm đó, Tứ gia cũng gửi lời mời, cũng là Trân Châu các, phòng riêng giống nhau, cũng đầy khách khứa, Thịnh Khâu cũng vui vẻ đến.
Thịnh lão nhị giơ tay vứt nát cốc!

Liên tục ba ngày, mỗi ngày một vả, cực kỳ vang dội.

"Thịnh Khâu!" Thịnh lão nhị gào thét: "Thằng tạp chủng này! Sao nó sống được đến bây giờ! Hả? Thịnh Phong! Thịnh Phong?!"

"Ba."

"Con nói cho ba biết năm đó rốt cuộc con làm việc thế nào? Tại sao không gϊếŧ chết nó? Hả? Giờ nó dám ngồi lên đầu ba ngang ngược rồi kia kìa!!"

Thịnh Phong bất đắc dĩ nói: "Ba bớt giận trước."

"Con bảo ba nguôi giận thế nào!" Thịnh lão nhị cả giận: "Chúng ta lần này mất hết mặt mũi! Tất cả người Vọng Đô đều biết Thịnh Khâu đang công nhiên khiêu khích ba! Ai ai cũng cười nhạo chúng ta! Mà nó lại đang đạp lên đầu ba được quỳ bái!"

"Con đang làm rồi." Thịnh Phong khẽ nói: "Con sẽ cho nó biết, nhà chúng ta không phải cho nó tùy tiện khiêu khích."

Thịnh lão nhị thở hổn hển, được Nhị phu nhân vỗ ngực, chậm rãi nói: "Con không thể khinh địch, tạp chủng này không kém hơn ba nó đâu. Nó đã bắt đầu thận trọng từng bước, đang giấu mình, đến nó trở lại nhà họ Thịnh thì tất cả mọi người sẽ ngầm thừa nhận nó là chủ nhân nhà họ Thịnh. Mà nhà chúng ta thì sẽ bị làm nền. Thịnh Phong, con không thể để nó thành công." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Nó không về nhà họ Thịnh được." Thịnh Phong động viên: "Năm đó người nhà kia tham tài đổi quần áo của con nó cho con trai mình, làm chúng ta thất thủ. Lần này không ai đánh tráo được, ba yên tâm đi."

Lúc này Thịnh lão nhị mới gật đầu.

Ông ta biết tuy rằng con thứ hai của mình sức khỏe không tốt, thế nhưng giỏi về kinh doanh, thông minh hơn con trưởng. Tiếc nuối duy nhất là con thứ hai này chỉ có một đứa con gái, vợ qua đời sớm, lại không tái giá.

Tứ gia mời thì Thân Đông không đi, cậu nằm trên giường nguyên một ngày, buổi tối có tinh thần hơn chút, Thịnh Khâu về cậu còn rót trà.

Thịnh Khâu không uống mấy, Lam Phinh Đình luôn khuyên hắn và Tứ gia uống ít chút, cho nên lúc về đến nhà hắn vẫn tỉnh táo.

Hắn nắm chặt tay người yêu, kéo cậu vào trong lòng ôm, nhắm mắt lại dán mặt vào, nói: "Em đỡ hơn nhiều chưa?"
"Ừm." Thân Đông hỏi: "Hôm nay anh đi gặp Tứ gia nói gì thế?"

"Họ hỏi anh một ít công việc, gia đình, cả em và hai con, chuyện khác thì không nói đến."

"Vậy liên quan đến..."

"Không." Thịnh Khâu thấp giọng nói: "Họ không nói gì."

Thân Đông nhẹ nhàng vỗ đầu hắn.

"Nghỉ sớm chút đi." Thịnh Khâu lại hôn cậu, dịu dàng nói: "Anh đi tắm."

Thân Đông nằm lên giường, cởi hai cúc áo ngủ, đồng thời kéo áo xuống lộ nửa bên vai ra, sau đó nằm lì trên giường móc điện thoại ra vểnh chân dài chơi đập chuột chù.

Thịnh Khâu đi ra thấy hai cẳng chân trắng nõn của cậu, hắn đi vào xem, phát hiện ống quần tuột xuống đầu gối, rõ ràng là bởi vì cuốn lên. Hắn lại xoay mặt nhìn gò má nghiêm túc đập chuột chù và nửa bả vai lộ ra của cậu, khẽ khụ một tiếng, ngồi xuống, nói: "Cục cưng, bệnh cảm của em đỡ hơn chút nào chưa?"
"Khỏe lắm rồi nha!" Thân Đông vội quay mặt sang, nói: "Em không sốt nữa."

"Nhưng ngày mai vẫn phải đi truyền nước." Thịnh Khâu kéo áo cậu lên, lấy chăn che lại hai cái chân kia, dưới cái nhìn bất mãn của Thân Đông, nói: "Hơn nữa giọng của em nói cho anh biết em chưa hết cảm."

Thân Đông vứt điện thoại đi, thẳng thắn nói bằng giọng mũi: "Em muốn làm!"

Thịnh Khâu cười thành tiếng, vươn mình đè lên cậu, nói: "Muốn làm thì làm, toàn làm mấy chuyện không đâu."

"Em giúp anh bớt việc đấy." Thân Đông đỏ mặt, cây ngay không sợ chết đứng: "Dù sao anh cũng phải cởϊ qυầи áo em."

"Vậy sao em không cởi hết luôn đi?"

"... Em, em thích đấy!" Thân Đông dỗi, cảm thấy thừa nhận kế hoạch quyến rũ thô tục như thế quá mất mặt, đạp một cái: "Không làm cút đi."

Thịnh Khâu chặn chân cậu lại, cúi đầu hôn. Thân Đông giãy giụa hai lần, không có tiền đồ hôn trả.
Cậu rất thích hôn môi Thịnh Khâu á! Thích chết đi được!

Người được thỏa mãn, Thân Đông ôm Thịnh Khâu ngủ say, hôm sau rạng sáng thì cùng Thịnh Khâu rời giường chạy bộ.

Sau cơn mưa không khí trong lành thanh khiết, Thân Đông chạy mệt lại tay cầm tay Thịnh Khâu chậm rãi đi về nhà, ôm hai con một lúc, hai thằng nhóc phân biệt gặm một ngụm nước lên mặt cậu.

Thân Đông cảm thấy gần đây quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra. Không biết nhà họ Thịnh này muốn làm gì, cứ phải hẹn ở Trân Châu các.

Tối hôm qua Thịnh Khâu mới gặp Tứ gia, trưa hôm nay Thân Đông chuẩn bị về nhà ăn cơm lại bị hai người đàn ông cản đường: "Nhị gia mời anh đến Trân Châu các ăn cơm."

"Tôi?" Thân Đông chỉ vào mũi mình, đối phương gật đầu, nói: "Mời."

Thân Đông móc điện thoại ra, nói: "Tôi nói một tiếng cho người nhà được không?"
"Xin cứ tự nhiên."

Thân Đông ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Thịnh Khâu, điện thoại lại đang bận. Cậu gọi mấy lần, toàn bộ đều là trạng thái đang bận.

Thịnh Khâu nói chuyện với ai mà lâu thế?

Thân Đông bất an, nhắn tin cho Thịnh Khâu: "Thịnh lão nhị hẹn em đến Trân Châu các."

Nhắn tin xong, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngồi thẳng người, nói: "Hình như đây không phải đường đến Trân Châu các."

Hai người đằng trước không trả lời, Thân Đông lại lấy điện thoại ra tiếp tục ấn số của Thịnh Khâu, phát hiện không ở trong khu vực có tín hiệu.

Cậu nhìn xe đông như mắc cửi bên ngoài, im lặng.

Lúc cúi đầu gọi điện thoại báo cảnh sát, ghế trước đột nhiên có người thò tay giật điện thoại của cậu: "Phiền đại công tử phối hợp."

Cuối cùng họ đến một khách sạn huy hoàng, đối phương cũng duy trì lễ phép từ đầu tới cuối, mời cậu lên tầng, ngồi trong phòng riêng.
Thịnh Phong là một người đàn ông rất văn nhược, khác hẳn với Thịnh Cự. Ông ta quan sát Thân Đông, nói: "Biết nguyên nhân tôi mời cậu không?"

"Dù sao cũng không có ý tốt."

Thịnh Phong ngồi xuống đối diện cậu, nói: "Đại công tử là người thông minh."

Thừa nhận không có ý tốt?

"Ông muốn làm gì?" Thân Đông ngẩng đầu lên, Thịnh Phong để ly xuống, nói: "Rất đơn giản, tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi, sau đó đưa cậu cho một người quen thuộc. Đến khi Thịnh Khâu tới, tôi đã quay được video làm cho hai người thân bại danh liệt. Tôi sẽ gửi quà cho hai cậu." (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thân Đông cong khóe môi, nói tiếp: "Sau đó ông chờ Thịnh Khâu trở lại nhà họ Thịnh, cầm dao chém đứt ba cái chân và hai cái tay trên người ông như mẹ anh ấy chém đứt chân ba ông, có đúng không?"
"Quả nhiên là một người khéo mồm khéo miệng." Thịnh Phong híp mắt nhìn cậu, hỏi: "Đối với thân thế của Thịnh Khâu, cậu biết bao nhiêu?"

"Tôi biết không ít hơn ông." Thân Đông quan sát vẻ mặt của ông ta, nói: "Điều duy nhất tôi không biết là, hóa ra con trai của nhà thứ hai lại làm việc nham hiểm thế này... chẳng trách không sinh được con trai."

Thịnh Phong xanh mặt: "Thân Đông, cậu muốn chọc giận tôi xử cậu sớm à?"

"Tôi chỉ đang nhắc nhở ông, làm nhiều chuyện xấu, cẩn thận báo ứng lên con cái."

Thịnh Phong đứng bật dậy.

Thân Đông nhíu mày, nói: "Làm sao, lẽ nào đám đạo sĩ mà các ông nuôi không nhắc nhở ông à? Thế thì chẳng ra làm sao cả, ông phải đuổi việc đi."

Thật ra Thân Đông không hiểu Thịnh Phong nhiều, tất cả những chuyện này cậu nghe được từ đám bạn bè lắm mồm của Mạc Vân Phân. Con trai thứ hai nhà họ Thịnh có hai con trai, một là Thịnh Cự, một người khác là Thịnh Phong. Tên này bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên không lộ diện ở ngoài, từng có một người vợ, thế nhưng qua đời sớm, có một đứa con gái, là đứa bị thiểu năng, lớn hơn Thịnh Tuyên nhưng trí tuệ như trẻ con.
Đương nhiên, những người phụ nữ kia thích nói nhất là Thịnh Phong si tình cỡ nào.

Cái miệng khôn khéo này của Thân Đông nói gì cũng được, cũng là trùng hợp một lời chọc trúng điểm yếu của Thịnh Phong.

Thân Đông nhấp một ngụm trà, khóe mắt liếc thấy vẻ bi ai chợt lóe trên mặt Thịnh Phong, nói: "Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, ông không cần xử tôi như thế, đúng chứ?"

"Chúng ta không có quan hệ gì." Thịnh Phong liếc nhìn, nói: "Thế nhưng tôi đã đồng ý với một người, đưa cậu đến cho nó hưởng dụng."

Khóe miệng Thân Đông cong lên, lại không thể cười được.

Có người tiến lên đè cậu xuống, sức lớn nên cậu không thể giãy giụa, mà cậu cũng biết giãy giụa vô dụng, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào người làm cho cậu run rẩy.

Cậu nghĩ lần này Thịnh Khâu bị lừa thảm rồi, không biết bao lâu nữa hắn mới biết chuyện này, không biết sau đó phải làm thế nào.
Tâm trạng cậu bối rối, thế nhưng bình tĩnh nhiều hơn, dường như đã chấp nhận tất cả những chuyện này.

Thịnh Phong nói: "Tôi tuân thủ lời hứa đưa cậu đến, người ta làm gì, chuyện không liên quan đến tôi."

Cậu cảm giác mình được nâng ra ngoài, xuyên qua một hành lang dài dằng dặc, sau đó bị vứt xuống một cái giường.

Có người chậm rãi đi đến, rồi lại chần chờ dừng. Ý thức cậu tỉnh táo, nhưng thân thể không nhúc nhích được. Cậu chớp chớp lông mi, nỗ lực mở mắt ra, nhưng chỉ phí công.

Vào lúc này cậu mới biết mình sợ hãi, cảm giác cơ nhục mềm nhũn không thể nhúc nhích giống như là bại liệt.

Tay bị người đụng nhẹ, sau đó người kia lại thu về, dường như đang kìm nén gì đó. Thân Đông đột nhiên tỉnh táo, cậu rất muốn biết đối phương là ai.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thân Đông nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi xa, cửa bị mở ra, sau đó, cậu nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
—— Thịnh Phú!

Thằng chó má này!!

Nhưng mà, ai đang đánh hắn ta?

Thịnh Khâu sao?

Đánh đi! Đánh thật mạnh vào! Nếu giờ cậu còn sức thì sẽ đá hắn ta liệt luôn! Lại dám chạm vào cậu, vô liêm sỉ! Chẳng trách Thịnh Khâu lại bảo cậu cách xa Thịnh Phú.

Tiếng kêu thảm thiết vẫn đang kéo dài, Thân Đông hơi phiền.

Cậu nghĩ sao Thịnh Khâu vẫn chưa qua đây, vào lúc này kiểm tra tình huống của cậu mới khẩn thiết nhất á!

Âm thanh kia biến mất, cậu nghe có người thở gấp đi vào, hai má bị chạm vào, đối phương lại thu tay về.

Thần kinh Thân Đông lại căng thẳng lên, không phải Thịnh Khâu, người này là ai?

Thân Mạc nuốt nước bọt, thở hổn hển kiểm tra Thân Đông một lần.

Đúng lúc hắn làm việc ở khách sạn này, bởi vì không muốn lộ mặt nên hắn nhận lời mời làm bếp, mà bởi vì ngoại hình điển trai, hôm nay kinh doanh tốt nên hắn bị giám đốc sắp xếp đi làm bồi bàn. Hắn tận mắt nhìn thấy Thân Đông bị đưa vào gian phòng này. Chờ hai người áo đen kia đi, hắn ấn chuông cửa, đấm thẳng vào mặt Thịnh Phú. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tất nhiên hắn từng gặp Thịnh Phú trong lễ cưới của Thân Đông. Mà giờ khắc này, trong lòng hắn đầy phẫn nộ và oán hận với Thịnh Khâu.

Sự phẫn nộ và oán hận này đương nhiên là phát tiết hết lên người Thịnh Phú. Hắn đóng chặt cửa, bên ngoài không có ai biết trong phòng xảy ra chuyện gì.

Thân Mạc ngồi xuống bên giường.

Chuyện trong phạm vi thượng lưu hiện tại hắn không biết, hắn cũng không biết sao Thân Đông lại xuất hiện ở đây, sao Thịnh Phú lại xuất hiện ở đây ——

Hiện tại hắn run lẩy bẩy, nhớ lại cảnh tượng rất nhiều năm trước, khi hắn nói nội dung mình nghe trộm được cho ba, theo ba chạy đến cứu cậu ra. Lần đó là tội nghiệt mà mẹ hắn phạm phải, may mắn là cậu vẫn bình an.

Mà lần này, cậu vẫn bình an.

Thân Mạc bình tĩnh lại.

Xoay mặt nhìn người đang mê man, hắn nhìn vết kim châm trên mu bàn tay cậu.
Anh ấy bị ốm sao, cảm? Hay là sốt?

Hắn cầm điện thoại của Thân Đông, nhắn tin cho Thịnh Khâu.

Mới nhắn chưa được mười phút, hắn nghe bên ngoài có tiếng động.

"Giám đốc Thịnh, ở đây không có người mà ngài muốn tìm, tôi chưa thấy chủ tịch Thân đến đây... Ngài..."

Thịnh Khâu móc điện thoại ra, thấy tin nhắn, hắn nghiêm mặt nói: "Mở cửa."

Giám đốc lúng túng nói: "Lỡ đâu khách khứa..."

"Mở cửa." Thịnh Khâu nói lại một lần, hàm dưới banh ra.

Thân Đông được toại nguyện nghe được giọng Thịnh Khâu, cảm thấy hiện tại hắn không giống trước kia, hắn càng ngày càng khí thế hơn người, khi nói chuyện cũng siêu cấp đẹp trai!

Người cậu vô lực, nghĩ lung ta lung tung.

Nghe thấy tiếng bước chân có chút hấp tấp của Thịnh Khâu đến gần, sau đó cậu như ý được hắn bế lên, Thịnh Khâu còn hôn hai má cậu, khẽ nói: "Xin lỗi."
Thân Đông cảm thấy hắn đúng là phải xin lỗi mình, bởi vì hắn sơ sẩy mà suýt nữa làm hai người thân bại danh liệt, nhưng cũng may hắn xin lỗi không muộn.

Thần kinh căng thẳng của Thân Đông thả lỏng ra trong ngực Thịnh Khâu, cậu nghĩ mình được nghỉ ngơi rồi, nhưng Thịnh Khâu lại đưa cậu đến bệnh viện.

Lúc tỉnh dậy cậu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, cảm giác quá khó chịu.

Cậu thấy Thịnh Khâu ngồi bên cạnh, há miệng chất vấn hắn: "Lúc em gọi điện cho anh thì anh đang làm gì?"

Thịnh Khâu nhíu mày: "Anh chỉ nhận được tin nhắn của em."

"Nhưng lúc em gọi điện cho anh máy cứ bận suốt!"

"Ban đầu Thịnh Cự gọi điện thoại cho anh nói mấy chuyện linh tinh."

Thân Đông gật đầu, nói: "Đúng rồi, người hẹn em là Thịnh Phong."

"Anh biết rồi." Thịnh Khâu xoa đầu cậu, nói: "Không bao giờ xảy ra chuyện như vậy lần nữa."
Thân Đông há miệng, còn muốn nói điều gì, lại thôi.

Chắc Thịnh Khâu không muốn cho cậu biết Thịnh Phú có ý nghĩ kia với mình, cậu yên lặng cúi thấp đầu xuống.

Cậu lại nghĩ đến người cứu mình, trong đầu mơ hồ xuất hiện một bóng hình, thế nhưng bị cậu phủ nhận.

Sao Thân Mạc xuất hiện ở đó được, hắn đã biến mất lâu như vậy rồi, chắc chắn đã không còn ở Vọng Đô nữa.

Thịnh Khâu nhìn người bên cạnh, mím môi.

Có một số việc kéo dài lâu, đã đến lúc phải kết thúc.

Hôm nay Thịnh Phong dám to gan lấy Thân Đông ra uy hiếp hắn, ngày mai ông ta dám lấy con trai hắn để uy hiếp. Lúc này, nhẫn nại hiển nhiên trở thành phương pháp ngu xuẩn vô năng nhất.

Thịnh Khâu lái xe đến quý phủ Thịnh lão tứ. Khi hắn đứng trước cánh cửa, trời lại đổ mưa. Hắn che ô đứng một lúc, sau đó ấn chuông, nhanh chóng có người ra mở cửa. Lão quản gia già nhìn thấy hắn còn lấy làm kinh hãi, mấp máy môi, vội vàng mời hắn vào. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenlol.com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lam Phinh Đình chạy xuống, nhìn thấy hắn xuất hiện ở nhà mình, hơi hoảng hốt: "Thịnh Khâu... cháu, sao cháu lại đến đây?"

"Tôi đến tìm tứ gia xác nhận một vài chuyện."

Lam Phinh Đình hơi co ngón tay lại, bà vội sai người chuẩn bị trà nóng, bước đến nói: "Mau cởϊ qυầи áo ướt sũng ra đi, đừng để bị lạnh."

Thịnh Khâu cởϊ áσ khoác ra, ngồi xuống ghế sa lon, bưng trà nóng mà người hầu đưa lên, nói: "Có lẽ Tứ phu nhân cũng có thể giải đáp cho tôi."

Sắc mặt Lam Phinh Đình cứng đờ, bà phất tay cho người hầu lui xuống, nhẹ giọng nói: "Cháu muốn hỏi gì?"

"Bên ngoài đang đồn tôi là con ngài. Tôi muốn biết, ngài có con bị mất tích không?" Thịnh Khâu bình tĩnh nhìn bà, Lam Phinh Đình lại bởi vì câu nghi vấn này của hắn mà căng thẳng.

Bà nói: "Cháu, ba mẹ cháu..."

"Họ là ba mẹ nuôi của tôi." Thịnh Khâu nghiêm túc nói: "Tôi muốn biết, tại sao hai ông bà đối xử tốt với tôi như thế? Bởi vì tôi là con trai của hai ông bà, hay là ông bà muốn mượn tôi để bảo vệ cho con trai thật của mình?"
Bình Luận (0)
Comment