Tu La Giới Chí Tôn

Chương 114

Trúc vũ Hy bình tĩnh dùng thần thức dò xét, đôi mài nàng giản ra nhẹ giọng nói với hai người còn lại.

- Yên tâm các nàng vẩn còn xử nử, chỉ là linh lực bị phong bế và hổn loạn có lẻ lúc chúng ta tiếng vào hang động các nàng cũng đã chảy qua kịch chiến.

Trúc Vũ Hy xoay về phía Võ Thừa gật nhẹ đầu,

- Thả ba nàng ra.

Võ thừa nhìn trung niên họ Mã nói. Người kia trầm ngâm rồi cũng lên tiếng.

- cùng thả người.

Võ Thừa cũng không chần chờ để Tử Điệp đi về phía trung niên họ Mã, người kia cũng gật đầu với mấy hắc y nam tử, ba nử tử còn lại của Lưu Nguyệt Tông cùng dìu dắc nhau từng bước đi về phía Trúc Vũ Hy. Trao đổi xuông sẽ không có chuyện gì xảy ra. Võ Thừa cũng không bất ngờ. Có lẻ nử nhân tên Tử Điệp kia có danh vọng không thấp bên trong Độc Tà Tông cho nên bên phía họ không dám có chút vọng động nào.

Ba hắc y nhân lập tức đi đến hộ tống Tử Điệp đi về phía liều trại kia.

Sao khi xem xét cùng hỏi thăm ba nử tử vừa được cứu. Trúc Vũ Hy móc trong nhẩn trử vật của nàng ra vài viên đan dược cho ba người này nuốt vào. Nàng nhìn trung niên Họ Mã lên tiếng.

- vùng đất này là địa điểm lịch lãm của Lưu Nguyệt Tông, tại sao Độc Tà Tông các ngươi năm lần bảy lượt ra tay với chúng ta.?

Trung niên kia lắc đầu rồi nói.

- Các ngươi không thể nói vậy được, chẳng có vùng đất nào là của các ngươi cũng chẳng có nơi nào là yên bình cả. Muốn mạnh lên phải có tranh đoạt.

Võ Thừa trầm ngâm như có đều gì suy nghĩ chợt hắn ngẩn mạnh đầu nhìn về hướng xa xa. Ở đó có hơn chục đạo lưu quang đang dùng tốc độ cực nhanh phóng về hướng này. Người đầu tiên bay đến đáp xuống cạnh trung niên họ Mã hắn nhẹ gật đầu một cái sau đó nhàn nhạt mở miệng.

- Tưởng là có đại sự gì hóa ra lại là một đám nử nhân. Lưu Nguyệt Tông.

Ánh mắt hắn quét một vòng vẻ mặt như người ở trên nhìn xuống biểu hiện không để các nàng Lưu Nguyệt Tông vào mắt. Sau đó ánh mắt quét đến Võ Thừa khóe miệng hắn nhếch lên một cái nói.

- Chắc là ngươi đã đánh bại Tử Điệp nhỉ.

Võ Thừa gương mặt bình thản không chút gợn sóng, người này cũng là cường giả thái ất thất trọng, hắn còn chưa để vào trong mắt, chỉ là nếu giao chiến bây giờ rất có khả năng sẽ không thể ra tay bảo vệ được các nàng Lưu Nguyệt Tông, dù sao các nàng lăm vào tình cảnh này một phần là cũng do hắn dẫn đàng Ong kia tới vì việc này nên hắn mới gắp gáp tìm đến cứu người.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Võ Thừa nhẹ giọng nói một câu khiến sắc mặt nam tử kia trầm xuống, hồi lâu sau hắn mới phát lên cười ha hả.

- Ha ha thật không.

- Ngươi có thể thử một chút.

Phải đánh nhanh thắng nhanh rồi rời khỏi đây đó là ý định của Võ Thừa.

Tử Điệp liếc nhìn nam tử mới đến này một cái nàng củng không nói gì, gương mặt có chút phứt tạp nhìn Võ Thừa, thân thể cùng chiến lực của người này đã vượt qua khỏi phạm trù kiến thức của nàng, một Linh Giả lại chỉ dùng thân thể giao chiến nàng thật sự chưa thấy qua. Phải biết rằng Linh hồn lực rất khó tu luyện, phải cần có năm tháng dài dằn dặc cùng với cơ duyên to lớn, thân thể cũng vậy, cần phải tốn bao nhiêu thiên tư tài nguyên mới có được một thân thể mạnh mẻ đến vậy nàng nghĩ cũng không thể nghĩ ra.

Thanh niên vừa đến này ánh mắt hiện lên một tia sắt bén sau đó hắn từng bước tiến về phía Võ Thừa Linh lực quanh thân dao dộng bồng bền hiển nhiên là muốn xuất thủ.

Võ Thừa điềm tỉnh đứng đó chợt thân ảnh thanh niên kia quỷ mị tiêu thất, Võ Thừa nhíu mài, Tu La Quyết vận chuyển, xuất ra một quyền về phía bên trái cùng lúc đó phía bên trái Võ Thừa một bàn chân mang theo lực đạo bức người cùng đánh tới.

Sau đó là quyền cước liên miên của hai người va chạm nhau âm thanh trầm muộn của da thịt vang lên, thân thủ của thanh niên này chuyên về tốc độ và độ chính xác hắn không ngừng duy chuyển xung quanh Võ Thừa tung ra quyền cước như mưa xa bảo táp. Nhìn thì thấy Võ Thừa dường như rơi vào thế bị động phòng thủ.

Bụp bụp Võ Thừa lão đảo lùi về sau vài bước ánh mắt lóe sáng. Quyền hóa thành trảo hư không chộp một cái bắt lấy chân của thanh niên kia kéo mạnh một cái cùng lúc đó nắm đấm to lớn cũng vung tới, thanh niên kia sắc mặt kịch biến đưa hai tay chấn trước ngực, lặp tức một màng phòng hộ bằng linh lực sơ thành, thế nhưng khi quả đấm Võ Thừa đánh tới màng phòng hộ kia thì trực tiếp xong qua màng phòng hộ đánh thẳng đến hai tay đang bắt chéo trước ngực của thanh niên kia.

Bụp..

Thanh niên này bay ra hơn 20m mới miễn cưỡng đứng vững đôi chân cà xuống mặt đất để lại hai vết hằng xâu xuống mặt đất.

- Vĩ Lực.

Sắc mặt hắn kịch biến, bằng vào kiến thức của hắn nhìn một cái liền biết Võ Thừa vừa đánh ra Vĩ Lực, loại lực lượng này có thể xuyên qua Linh lực phòng hộ, chỉ cường giả Kim Cang mới có thể thi triển, hiển nhiên cũng ngoại trừ một số người sinh ra đã có thiên tư đặc thù.

Thanh niên này ngẩn đầu nhìn Võ Thừa ích lâu rồi khóe miệng nở nụ cười.

- Quả nhiên có thể đánh bại Tử Điệp. Ta là Châu Kha ngươi mạnh mẽ như vậy chắc chắn không phải một người vô danh chứ.

Võ Thừa thu quyền lại trầm tỉnh nhìn thanh niên tên Châu Kha này một cái.

- Võ Sinh...

Cái tên này là lúc trong hang động Tinh Gia đặt cho hắn. Dù sao gian hồ hiểm ác, lòng người khó đoán thế nên đề phòng một chút cũng không sao.

- Võ Sinh! Tên này cũng thật có chút lạ, ngươi là người Lưu Nguyệt Tông sao.?

Võ Thừa vừa định mở miệng chợt Trúc Vũ Hy cắn găn quyết đoán nói.

- Đúng vậy, đây là trưởng lão nội môn của Lưu Nguyệt Tông ta.

Vừa nghe Trúc Vũ Hy nói vậy, Tử Điệp liền liếc mắt nhìn nàng một cái rồi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên nàng biết cái thân phận này là do các nàng gán gép cho Võ Thừa để cho bên họ kiên kị, nhưng Tử Điệp nàng cũng không muốn nhiều lời.

Thanh niên tên Châu Kha nhíu mài một cái chỉ nghe Võ Thừa trầm thấp mở miệng.

- Nếu không còn gì để nói, chúng ta đi thôi.

Châu Kha ánh mắt lóe sáng hắn định tiến lên một bước định ngăn lại chợt trung niên Họ Mã níu tay hắn lại khẻ lắc đầu hắn khẻ truyền âm.

- Có cường giả đến.

Cùng lúc đó bên tai Võ Thừa cũng vang lên âm thanh của Tinh Gia.

- Có người đến, cường giả nửa bước Kim Cang cảnh, không phải một mà hai người.

Võ Thừa chân mài khẻ nhíu lại nhưng rất nhanh giản ra tiếp đó lại có vài đạo Lưu quang xa xa bay đến rõ ràng là vài nử tử, rất nhanh đã đáp xuống mấy người Lưu Nguyệt Tông, cả ba nàng này đều mặc y phục màu trắng cả người toát lên một vẻ thanh thuần khó tả, đặt biệt là nử tử đến trước, thoạt nhìn khoảng 23. 24 tuổi gương mặt thanh tú diểm lệ da trắng như tuyết, gương mặt trái xoan, mũi nhỏ cao cao, đôi môi đỏ mộng thân hình hợp lí, buối tốc lên lộ ra cái cổ thon dài trên đầu nàng có hình một con thiên nga giang cánh nhìn rất thanh cao không nhiễm bụi trần. Khí tức trên người nàng nội liểm mới nhìn qua tưởng chừng nàng chỉ là một thiếu nử yếu đuối.

Nàng này vừa xuất hiện đồng tử ba người bên phía Tử Điệp âm thầm co rụt lại, tất nhiên bọn họ biết thiếu nử này là ai.

Nàng khẻ liếc nhìn toàn trường một cái rồi nhìn về phía xa xa bên ngoài cất giọng trong veo lên tiếng.

- Phó tông chủ Độc Tà Tông, Từ Thanh Hiển đã đến rồi còn không ra mặt sao.?

Phía xa xa chân trời chợt có một tiếng thở dài truyền đến, rất nhanh một đạo lưu quang tốc độ cũng không thua kém nử tử này là bao nhiêu cũng nhanh chóng đáp xuống trước mặt ba người Tử Liểu. Người này là một lão giả gầy yếu, tay cầm một cây trượng cong cong như xương của con vật gì đó, trên người lão toát ra một khí tức của năm tháng thoạt nhìn già yếu bất kham, gương mặt nhăn nheo, nhưng đôi mắt lão lại vô cùng thâm thúy, vừa xuất hiện hai người Châu Kha cùng trung niên Họ Mã lập tức cuối người thi lễ, chỉ có Tử Điệp nàng chỉ khẻ gật đầu một cái rồi thôi.

Tinh gia ở phía xa xa ngồi trên vai con khỉ bắt chéo chân lẩm bẩm.

- Xem ra cô nàng này thân phận không đơn giản, hắn thoáng suy tư.

Lão giả vừa xuất hiện liền liếc mắt nhìn Võ Thừa một cái, một cái nhìn này khiên tâm thần Võ Thừa khẻ động nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

- linh hồn lực thật quỷ dị.

Lảo khẻ lẩm bẩm trong miệng một cái rồi nhìn về phía nử tử Lưu nguyệt Tông.

- Lão phu ra mắt Đường Phó Tông chủ.

Nử tử này gương mặt điềm tỉnh khẻ mở miệng vô cùng lãnh đạm.

- không đám, tiểu nử mới là người ra mắt Từ Thanh Hiển phó tông chủ.

Tinh Gia trong lòng thầm bỉu môi.

- Mẹ nó chứ, đã ở tư thế đối nghịch vậy thì vạch con mẹ nó mặt luôn còn phải khách sáo này nọ nhìn mà không họp ý.

Hắn khoanh tay trước ngực bộ dạng vô cùng không vừa ý nhưng những hành động của hắn hiển nhiên không được người khác nhìn thấy chỉ là dường như hắn có cảm giác có một đôi mắt đang hướng đến hắn, vị trí đôi mât đó chính là Tử Điệp, nàng nhìn bộ dạng của Tinh Gia khẻ cau mài.

- Ta cũng không vòng vo nửa, Độc Tà Tông các vị sau năm lần bảy lượt ra tay với người Lưu Nguyệt Tông việc này mong Từ Thanh Hiển trưởng lão cho ta một câu giải thích.

Lão giả thở dài âm thanh khàn đặc vang lên.

- Vùng đất này là nới thao luyện cho đệ tử, vậy tại sao Lưu Nguyệt Tông các vị cũng không nên chiếm làm của riêng mới phải.

Sắc mặt nử tử họ Đường trầm xuống nàng lại nói.

- Đã là nơi thao luyện đệ tử vậy mà Độc Tà Tông quý phái từng ra tay sát hại một trưởng lão bên ta, thật nghĩ đó là xung đột bình thường sao.

Lão giả này thần sắc ung dung đáp.

- Giao đấu ất có thể quá tay, trong giới tu luyện này mạnh được yếu thua, không có nơi nào yên bình cả.

Đôi mắt nử tử họ đường hiện lên một tia sắt bén.

- Vậy hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo một chút Từ Thanh Hiển trưởng lão vậy.

- --- mấy nay ta có hơi bận, cho nên ra chương mới hơi chậm. Các ngươi đừng tức giận a, hahaha nếu có lòng hảo tâm cho xin vài lượt đề cử để ta có động lực xíu a.-----
Bình Luận (0)
Comment