Tu La Giới Chí Tôn

Chương 183



Trước mắt hắn trở nên vặn vẹo một cái, cả thế giới thoáng cái như chìm vào trong tinh không, đôi mắt võ thừa mơ hồ cho đến khi nhìn kỷ lại trước mắt hắn là một người đàng ông thân ảnh cao gầy đang đưa mắt đối diện nhìn hắn, võ thừa thoáng trầm ngâm mặt dù đối diện với người này nhưng hắn lại không thể nhìn rõ rương mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt ẩn chứa chút lệ quang cùng một nét mang mang mát u buồn, hắn vô thức nhìn xuống bản thân chợt thấy giật mình.
- Thân thể này..
thân thể hắn bổng trở thành một đưa bé thoạt nhìn chừng 8,9 tuổi, mi thanh mục tú, nước da ngâm đen, đôi mắt rất sáng.

tuy nhiên phần cơ thể này võ thừa hắn không thể đều khiển, chỉ là ý thức của hắn vẩn ở đây trên người đứa trẻ này, toàn bộ những gì đứa trẻ cảm nhận thấy hắn củng đều cảm nhận được.

tuy hai mà một, tuy một người nhưng hai ý thức, chỉ có đều ý thức võ thừa chỉ là tạm bợ mà thôi.
- Đi theo ta Khải Thiên ngươi còn đứng đó làm gì?
chợt người đàng ông cao gầy đối diện trước mặt mở miệng sao đó hắn xoay người từng bước, bước đi.
- Khải Thiên? ta..., võ thừa ngẩn người trước lời nói của người này thế nhưng thân thể lại hoạt động theo ý thức của đưa bé.
võ thừa trầm ngâm,sao đó bước chân hắn đi theo sau người đàng ông trước mặt, hồi lâu hai người đã đi đến một cái thành lũy không lớn lắm, bước vào trong thành, lại một đường đi tới cuối cùng hai người dừng lại.
- Tới nơi rồi, Từ nay con hãy ở đây chuyên tâm học nghệ.

lại có một người tráng hán thân hình vô cùng vạm vở đi ra chấp tay với người đàng ông cao gầy trước mặt, hai người như nói chuyện gì đó hồi lâu sau đó người đàng ông cao gầy kia liếc nhìn võ thừa đôi mắt mang theo sự nhu hòa cùng yêu thương, nhẹ nhàn vuốt nhẹ lên đầu hắn lên tiếng.
- Ta có việc phải đi một chuyến, con hãy ở đây cố rắn học nghệ, làm một thợ rèn thật giỏi, như vậy nhé.
nói xong thân ảnh cao gầy này không xoay đầu lại mà từ từ bước đi ra khỏi thành...
- Đây là...!là ký ức của ai?, là của chủ nhân cây đại chùy này sao?
Lúc này võ thừa đã phần nào suy nghĩ ra, hắn đã hóa thân vào ký ức của một người tên là Khải Thiên,
- Khải Thiên à.

vào nhà thôi con, từ nay con hãy ở đây với Tam thúc.
Vị tráng hán thân hình vạm vở này củng mang theo một đôi mắt có phần đợm buồn nhìn bóng lưng của người đang ông cao gầy kia rời đi sau đó dẩn Khải Thiên vào trong,
Phút chốt thời gian như trôi nhanh hơn,thoáng cái hơn 10 năm, đứa trẻ tên Khải Thiên kia nay đã là một tràng trai 18,19 tuổi thân thể củng không tính là vạm vở nhưng từng cơ thịt rõ ràng chắc chắn, lúc này hắn đang không ngừng vung từng nhát búa rèn ra một thanh kiếm, Bên cạnh là người trung niên thân hình vạm vở kia chỉ có đều lúc này hắn thoạt nhìn đã có chút dấu vết của năm tháng, tóc đã hoa râm, Tam Thúc nhìn từng nhát búa của khải thiên vung ra, thủ pháp vô cùng dứt khoát gọn gàn thì không ngừng gật gù tán thưởng.
Rất nhanh người thanh niên tên Khải Thiên kia đã rèn xong một thanh kiếm, kiếm hắn rèn ra vô cùng tinh xảo, sắt bén vô cùng, cho nên trong thành này danh tiếng ngày càng vang xa.

Thặm chí đã vang đến nhiều địa phương khác, vì thế lò rèn nhà này không ngừng tấp nập có người lui tới để hoặc đặt hàng hoặc trực tiếp mua hàng,
củng trong 10 năm này mặc dù ở trạng thái ý thức nhưng võ thừa hắn có tự tinh có thể rèn ra binh khí không thua kém thân xác này, vã lại vị Tam thúc kia cũng truyền thụ cho Khải Thiên thủ pháp Khảm Linh vào trong binh khí, khiến binh khí có linh, nhưng những binh khí loại này đa phần là võ giả săn giết những yêu thú mang đến hồn thể, Thiên Khải chỉ làm để lấy công mà thôi.
Vào một buổi tà dương, trời bổng đổ một trận mưa lớn, sấm chớp rềnh vang, võ thừa lúc này vẩn được người ta gọi là Khải Thiên đang đứng trước mái hiên của tiệm rèn, nhìn ra mưa rồi đưa ánh mắt ra ngoài cổng thành, bao năm nay trong vô thức hắn dường như đang chờ đợi bóng người cao gầy kia chở về nhưng thủy chung không có tin tức.
Chợt một bóng hình thiếu nử có chút xanh xao nhưng nhìn kỷ vẩn là một cô gái khá xinh đẹp, nàng này tên Như Thủy là con gái của chủ tiệm tạp hóa đối diện lò rèn của nhà Tam Thúc hắn, năm nay củng đã tròn 17 tuổi,
- Khải Thiên, muội có làm vài cái bánh chuối nướng đây huynh ăn đi..
đôi mắt nàng long lanh trong sáng nhìn Khải Thiên lên tiếng.
Rồi sau đó cô gái này thẹn thùng đem vài cái bánh được nàng nướng lên còn nóng hổi mang đến, võ thừa nhìn cô gái này củng nảy sinh hảo cảm,hắn tận mắt nhìn thấy nàng cùng thân thể này từng ngày lớn lên.

Một đôi phải nói là Thanh mai trúc mã.
Khải thiên miễm cười đưa tay lấy một cái lên ngấm nhìn hoa văn trong khuôn bánh nướng vừa làm ra một cái sao đó hắn đưa lên ăn lấy một miến lớn, mùi vị miếng bánh thơm phứt tràng lang khắp cửa miệng trên hết là tràng ngặp khắp cỏi lòng hắn,dân lên một loại ấm áp khó tả.
- Ngon quá..
hắn vô thức thốt lên một câu, thế nhưng củng trong lúc đó, ý thức của võ thừa bên trong thân thể của Khải Thiên lại ầm ầm dậy sóng, bởi vì hắn phát hiện, hoa văn trên cái bánh kia rõ ràng giống với hoa văn trên tấm khiên hình thoi mà Đỗ Khải cho hắn.

- Cái này..

cái này...!chẳng lẽ người này chính là người đã rèn ra tấm khiên đó sao?
cố kìm nén sóng trào trong lòng võ thừa hít xâu vài hơi yên tĩnh.ý thức hắn trầm trầm nhìn vào miếng bánh mà cô gái đem tới.
Thiên Khải đưa tay lên khẻ lau cái tráng trắng mịn của Như Thủy còn dính ích lọ than làm cho nàng một mãnh thẹn thùng đỏ mặt, chợt lúc này trong mưa to gió lớn có vài bóng người hư không xuất hiện.
Ý thức võ thừa phát giác ra những người này rõ ràng là võ giả, tu vi đã là thái ất cảnh, nhưng những ngườitrong thành ởở đây coi bộ phần nhiều là phàm nhân thỉnh thoảng chỉ có vài võ giả lui tới nhưng tu vi đều không cao, vậy mà gôm nay đột nhiên xuất hiện những cao thủ thế này.
Thiên khải đưa mắt nhìn những người này hắn kinh ngạt phát hiện, tuy những người này đứng ngoài trời mưa nhưng những hạt mưa kia lại không có hạt nào rơi trên y phục bọn họ, dĩ nhiên bất phàm.
- Các vị đến đây để đặt rèn binh khí sao?
Tam Thúc từ trong nhà đi ra đôi mắt lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh đã bị hắn dấu đi hiễn nhiên về vị tam thúc này của thiên khải củng không phải là một người thường võ thừa sớm đã phát hiện.
- Thái ất cảnh đỉnh phong, chỉ còn nửa bước tiến vào Kim cang, dường như hắn mở cái lò rèn ở đây mục đích để cảm nhận nhân sinh bởi vì bản thân đã tiến vào bình cảnh, những đều này về phần thân thể khải thiên tất nhiên không hề biết.
bốn người đi đến cùng mặc một loại áo đồng nhất có lẽ là người của một tông môn, một người trong số đó gương mặt dài như mặt ngựa đôi mắt hơi hẹp như rắng độc nhìn thẳng vào Khải Thiên hừ lạnh một tiếng.
- Ta muốn người này rèn cho ta một thanh kiếm, về phần khí linh thì ta đã có sẳng một cái hồn thể ở đây.
Người này miễm cười lạnh lẽo tay hắn nâng lên lặp tức trong tay xuất hiện một chiếc đèn lòng bên trong có thể nhìn thấy rõ một thân ảnh mơ hồ ở trạng thái hồn thể đang ngồi khoanh chân bên trong.
Vừa thấy được thứ này thân thể Thiên Khải rung rẩy, ánh mắt hắn thoáng chốc từng tơ máu nổi lên, hắn lặp tức rào to lên một tiếng cánh tay vô thức chộp đến cái đèn lồng kia.
Bụp....
một người khác trong bốn người lặp tức tung ra một cước khiến cho thân thể Thiên Khải lặp tức bay ra ngoài sân đang có nước mưa đọng vũng bắn lên tung tóe, hắn ngẩn đầu khóe miệng tràng máu nhưng trong đôi mắt vẩn ẩn chứa sự điên cuồn.
- Hủm...! là phàm nhân nhưng lại có thân thể rắng chắc như vậy, ngươi hoàng toàn có gân cốt trở thành võ giả nhưng lại bị chính tên phế vật cha ngươi nhốt ở chổ này làm một tên thợ rèn.
Khải Thiên không thể không điên cuồn đến vậy bởi vì hồn thể bằng nắm tay kia chính là thân ảnh cao gầy mà hắn luôn trông đợi hơn 10 năm qua, là cha hắn,
ý thức của võ thừa phát ra một tia tức giận cùng sát khí mãnh liệt, hắn cắn răng hận không thể lặp tức có thể đều khiển thân thể này xong lên từng quyền đánh cho tên khốn nạn mặt ngựa chó chết này đến khi mặt hắn biến dạng, không nói đến thủ đoạn tàn độc giết người đoạt hồn làm khí linh, không nói đến việc lại lấy hồn phụ thân người còn kêu chính người con kia khảm nạm linh hồn vào trong binh khí để thành linh bảo, trên hết là cái tên này nói chuyện hắn nhìn ra chính là cái thân ảnh hắc khí bên ngoài biển lúc trước đã từng xuýt nửa giết chết hắn.nếu không có hoả ô đến kịp thì..
Thế nhưng võ thừa lúc này chỉ bất lực, cố nén cảm xúc của hắn lại tiếp tục làm một người thứ ba quang sát mọi chuyện diễn ra.
Sau khi bị một kích đánh văng ra ngoài bốn người này lại dững dưng cười lớn chăm chọc.
- Gì??ngươi muốn đoạt hồn thể này sao? Ủa ta nhìn người trong này để coi..

à khá giống với ngươi nha..


à ta biết rồi hè hè hè...!Thì ra là kích động như vậy a.

Đúng là tuổi trẻ..
Lại một tràng cười lớn cùng chăm chọc vang lên, những người này lại giả mèo khóc chuột trước mặt khải thiên hắn.

Lại nghe tên mặt dài kia nói tiếp.
- Hừ...! Ngươi một cái tạp chủng, cha ngươi là cái thá gì mà dám cùng đại nhân nhà ta tranh nử nhân? Mẹ ngươi con tiện tỳ kia lại có mắt như mù lại không chọn làm thiếp cho chủ nhân nhà ta mà cam tâm tình nguyện cùng tên phế vật kia cùng một chổ.

Hehe mặt dù trước khi chết nàng ta đã vang cầu chủ nhân ta không làm hại tới hai cha con ngươi nhưng tên phế vật kia lại không biết sống chết tìm đến Hoang Thánh Tông đòi công đạo?
Hé hé hé hé..

công đạo cái rắm..

vào vài đây luyện cho ta một thanh hồn binh đi nào.
Hé hé...!Hé hé hé...
Khải Thiên đôi mắt đỏ trạch nắm đấm xiếc chặc, thân thể không ngừng rung rẩy kịch liệt, từ từ đứng lên..
Đôi mắt bốn người này thoát hiện ra một tia kinh ngạt phải biết rằng bọn họ đều là cường giả thái ất cảnh còn thanh niên này chỉ là một phàm nhân, nói không oa thì chỉ một ngón tay củng có thể bún chết tên này, mà sau khi bị một cước kia người thanh niên này vẩn không bất tĩnh mà còn có thể đứng lên được.
- Cứng đầu rất giống cha ngươi.
Đôi mắt thanh niên mặt dài loé lên một tia âm độc hắn vừa động thân hình đã xuất hiện trước mặt Khải Thiên.


Bình Luận (0)
Comment