Tu La Giới Chí Tôn

Chương 191



- Hắc Đồng huynh nói đúng, huốn hồ chúng ta cần phải nhanh chóng ra tay, chậm trể một chút có khi người Thánh Quang đến thì chuyện lần này sẽ càng thêm khó.
Nử nhân có ô sa trên đầu hình con quạ nhẹ giọng lên tiếng.

tất cả những người còn lại đều gật đầu, đôi mắt đều lóe ra một tia hàn quang.
Trên đỉnh ngon núi thứ nhất.

Minh Đạo Tông.
- Lão gia tử người không sao chứ? ậy...!ta bảo ông cứ ở yên trong đại trận thì đâu có chuyện gì a, vì cái gì lại nhảy ra đánh với hắn làm gì?
Bạo Long đở lấy lão già khô gầy ngồi trên một tảng đá, thấy bộ dạng chật vật của lão già này hắn không ngừng lầm bầm vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hắn không thể không lo a.

bởi vì lão già là người mạnh nhất ở đây, nếu chẳn mai lão mà có chuyện gì thì thật là không xong rồi.

Lão già chỉ biết nở nụ cười khổ, lão hoàng toàn biết tâm tư của Bạo Long chứ, nhưng dù sao hắn củng là thật tâm lo cho lão, nghĩ tới đây trong lòng lão dân lên một loại ấm áp gia đình khó tả.
Tuyết nguyệt ngọc thử nhanh chóng mang đến vài loại thảo dược đấp lên vết thương của lão và một vài lọa quả đến cho lão dùng.

vài loại yêu thú nhỏ nhỏ nửa xung quanh bên lão già đôi mắt vô cùng lo lắng cho bộ dạng của lão.
Đôi mắt già nua của lão già khô gầy quét nhìn một vòng hết thảy, nhìn những sinh vật này ở đây với lão sao bao nhiêu năm tháng nhất là Tuyết Nguyệt Ngọc Thử kia lão đã tận mắt thấy nó được sinh ra và lớn lên.

đôi mắt đầy nhu hòa nhìn tuyết nguyệt ngọc thử lên tiếng.
- Ta sớm đã xem các ngươi là gia đình, ta bản thân là một Tinh Tử vị diện nhưng không củng không có khả năng giúp các ngươi hóa hình người.

Ta tin tưởng những người đi trước, họ nói về một ngày sẽ có người có thể phá giải phong ấn nơi đây khi đó trên cơ thể các ngươi bị nhiễm khí tức thời gian mà không thể hóa hình sẽ được giải khai, có lẽ ngày đó sẽ rất nhanh đến, củng có lẽ nó sẽ không bao giờ đến.
Những con thú nhỏ xung quanh lão già, có cầm có thú đều giống như đang nỉ non rơi lệ, bọn chúng linh trí đã giống nhân loại chỉ là do nhiểm khí tức của thời gian cho nên không thể phát triển như mức bình thường.
- Kể ra thì việc gì củng có hai mặt, nếu không có dòng sông thời giang đi qua Viễn Lạc tinh thì có lẽ cả vị diện bây giờ đã chỉ còn lại là một hành tinh chết, năm tháng không chừa bất cứ một ai, bất cứ thứ gì, các bụi lại trở về với các bụi.
Nói xong những thời này lão như hòa nhìn những con vật xung quanh mình, rồi lần đầu tiên lão để đôi tay khô gầy của lão lên đầu Bạo Long nhẹ vuốt ve hắn một cái, hành động này khiến cho trái tim Bạo Long giống như có một cổ hơi ấm tràng vào, cảm giác như mùi khói cơm quen thuộc bên gia đình trong một buổi chiều đông lạnh lẽo, đây chính là cái được gọi là Tình Thương.
Hắn mơ hồ nhớ lại những lần bị lão già này đập cho đầu nổi lên từng cục khi hắn đi rây chuyện khắp nơi, tiếng chưởi bới của lão mỏi lúc hắn lười nhát tu luyện...!Từng kỷ niệm...!tất cả tất cả...! hơn ba nghìn năm như ùa về trong hắn, đôi mắt to lớn như chuôn đồng lặp tức không kìm được lệ nóng mà dâng tràng.

Hắn lắp bấp.
- Lão...!Lão...!gia tử...!Người...
- Không cần nói gì nửa, hãy nhớ lời hứa của chúng ta là được.
Hắn hung hăn gật mạnh đầu, trong lòng cố gấn trấn định.
- Ta nhất định sẽ làm được đều đó, sẽ đi du ngoạn hết thảy vũ trụ bao la, sẽ thu hết những hình ảnh của tạo hóa vào mắt vào tâm trí, rồi ta sẽ kể cho lão gia tử người nghe a...
Lão già lại hơi nghiên đầu nhìn về phía ngọn núi thứ chính nơi truyền thừa được cho là hy vọng của nơi này, nơi người được coi là trong lời sấm truyền của tất cả các tông môn để lại.
- Thủy Khởi Hoang Chùy là nơi mà Thiên Khải Thánh Hoàng để lại truyền thừa của hắn, hy vọng ngươi có thể làm được.
Lão khẻ lẩm bẩm một câu sao đó sắc mặt trợt biến, cây gậy màu ngọc bích trên tay lặp tức vung lên, một màng không gian nhẹ chấn động một cái sau đó ở ngoài không đến vài trăm mét đã hình thành một cơn thủy truyền ầm ầm đánh về một tấm bia đá màu đen kịch đột nhiên đánh xuống đỉnh ngọn núi này.
Ong...
Đòn công kích bị hóa giải thế nhưng động tác của lão giả khô gầy vẩn không ngừng lại tiếp tục bấm quyết đánh ra từng đạo pháp tắc lực ngập trời.
Ầm...!Ầm...!Ầm...
Liên tục những tiếng nổ kinh thiên do pháp tắc lực va chạm với nhau vang lên, hiển nhiên sáu người Hắc Ám giới đã bắt đầu ra tay với lão.

Bạo Long đôi mắt đỏ thẳm hét lớn.
- Đám đáng chết này, bản gia liều với các ngươi.
Thân hình hắn răng rắc liền có hiện tượng muốn trở về bản thể là một con khủng long để chiến đấu nhưng lão già lại ngăn lại.
- Đừng vọng đọng, đều khiến pháp tướng trong Thập Tam Sơn đại trận bảo vệ những người đang nhận truyền thừa, họ là hy vọng của chúng ta củng là của tất cả các nhân sỹ thời trước.
Bạo Long xựng người lại, chỉ thấy thân hình của lão giả khô gầy tại chổ biến mất, Lúc xuất hiện đã đứng giữa không trung khí tức ầm ầm bùng phát.
- Các ngươi muốn lấy đạo căn của ta sao? vậy còn chờ gì nửa...
Đôi mắt lão đột nhiên lóe sáng cây gậy màu ngọc bính trong tay củng phát ra ánh sáng màu tím đỏ lượng lờ, khí tức Vũ Ngân cảnh cường giả ầm ầm bạo nộ, thân hình khẻ chuyển vậy mà lão trực tiếp xong thẳng về hướng sáu người Vũ Ngân cảnh của Hắc Ám Giới một gật bộ xuống.
Sáu người này gương mặt hiện ra nét kinh ngạt, bọn họ không nghỉ lão già này lại trực tiếp bức ra Thủ hộ đại trận của 13 ngọn núi phía dưới, bằng vào tu vi của bọn họ hoàn toàn nhìn ra 13 ngọn núi kia có liên kết bằng một đại trận khá cường đại, kể cả sáu người có ra tay tuy vẩn phá được củng phải bỏ ra một cái giá, mà ở thời điểm chưa đại chiến với thánh quang chưa đến bọn họ chắc chắc sẽ không có hành động ngu ngốc nào.
Cả sau người ánh mắt đều lóe ra một ánh sáng kì dị.
Kẻ to lớn dị thường với một mắt hai sừng dê Độc Nhản Quỷ Dương thì hoàn toàn không có suy nghĩ gì hắn lặp tức nhún người phi lên đón lấy công kích của lão già khô gầy.
- Ra tay thôi...
Bà lão lưng còng trong đám người liếc mắt nhìn những người còn lại một cái trầm giọng quát một tiếng rồi thân hình ba ta củng vọt thẳng lên không trung rất nhanh một cái bóng hắc ảnh to lớn dị thường trên bầu trời hình thành, với gương mặt hao hao giống bà già lưng còng kia nhưng trông có vẽ rớm riếc hơn rất nhiều, hay óng tay áo chìa ra hay bàn tay với mười cập móng vuốt sắc bén ẩn ẩn u quang bên trong, bà lão này còn được người của Hắc ám giới gọi là Quỹ Hành Âm.
Ngày khi thân ảnh Quỹ Hành Âm trên bầu trời phóng lớn thì tất cả mọi người có không muốn ra tay củng không được, thế nên bốn người còn lại liền lặp tức củng xong lên bầu trời bài ra các loại ma pháp kinh thiên.
Ánh mắt lão già khô gầy chợt lóe lên.

đột nhiên lão xoay nhẹ bàn tay, một vòng ánh sáng vô hình chung ngay khi sáu người cùng đúng về phía đối điện với lão sắc mặt bổng dưng kịch biến.
- Không tốt...
Người phát hiện sơm nhất chính là nử tử có ô sa hình con quạ trên đầu Tữ Linh Nha, sau khi hét lớn một tiếng lặp tức thân hình lùi lại thu hồi công kích khiến cho sắc mặt nàng thoáng tái nhợt đi một chút vì phản phệ, cùng với đó là thanh niên âm lãnh người này lúc nảy ra tay khá hời hợt nhưng chung quy vẩn bị phản phệ thân hình lặp tức lùi về sau, phung ra một ngụm máu tươi.
bốn người còn lại lúc này đã nhận ra đều không đúng, tuy muốn thu hồi lại công kích mà rút lui nhưng đã không kịp.
Chỉ nghe phía đối diện một âm thanh tang thương của lão già khô gầy từ từ truyền ra.
- Cực Đạo Chi Song Giới mở...
Ong một tiếng một cánh cửa vô hình giống như một mặt gương lặp tức hút đám người này vào trong.
- Đạo Thuật...
Gương mặt thanh niên âm lãnh lần đầu tiên hiện ra một tia khiếp sợ hắn âm trầm lên tiếng.
Đạo Thuật là loại thuật pháp được truyền lại từ thời thượng cổ, mạnh yếu chia làm ba cấp.


Nhân,Địa,Thiên.

tương truyền vào thời Hồng hoang các chi đầu tiên của sinh linh với Hỗn Độn khí đậm đặc mới có thể cảm ngộ thế giới quang sinh đạo.

Mà đạo thuật chính là loại thuật phá đánh ra được loại lực lượng vượt ngoài Đạo Tắc.

Chính vì vậy uy lực của nó mạnh đến nổi vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại.
Mà lúc này lão giả khô gầy kia sử dụng chính là Đạo Thuật, đều này không thể không gây ra nổi khiếp sợ cho những người này.

bốn người người đều trúng phải đạo thuật của lão bây giờ không biết sinh tử.
Phía đối diện với hai người vừa hiểm hiểm tránh thoát được một kích.

Lão già khô gầy sắc mặt lão trầm như nước, bàn tay cầm cây gậy màu ngọc bích thoáng đã có phần rung rẫy, có thể hiểu được đánh ra một Đạo Thuật vừa rồi đối với lão củng thật sự là không dể dàng.
Liếc nhìn hai người còn lại, rồi lại nhìn 13 nguojn núi phía dưới lão có thể cảm nhận được đến đây bảy người này là mạnh nhất nhưng đã bị lão nhốt vào trong thế giới song song mất bốn người.

Đôi mắt như mang theo một sự tiếc nuối thở dài một cái lão lên tiếng.
- Viễn Lạc Tinh đánh trông cậy vào các người vậy.
Màng giao động vô hình do Đạo Thuật đánh ra còn chưa hoàn toán biến mất, theo một tiếng thở dài của lão già khô gậy kia lặp tức vòng xoáy như có hiện tượng lại mở ra thêm một lần, lực hút kinh thiên truyền ra có thể mơ hồ nhìn thấy một thế giới vô định nào đó ở trong cái vòng xoáy kia.
Sắc mặt trung niên Hắc Đồng Ngã Dạ cùng Tử Linh Nha đại biến hai người đều cùng không hẹn mà xoay người phóng thẳng về phía vòng xoáy trên không trung thế nhưng một câu cuối cùng của lão già khô gầy làm cho lòng đám người này dân lên một hồi băng giá.
- Các ngươi còn muốn chạy sao? ở trong Đạo Thuật của ta 10 nghìn năm đi.
Ong....


Bình Luận (0)
Comment