Tu La Giới Chí Tôn

Chương 3

Đây là 1 vùng đất tràn đầy sinh cơ. Rừng rậm bạt ngàn. Những cây cổ thụ như chống thẳng lên trời. Những ngọn núi cao khuất tầm mắt mây mù lượn lờ chỉ nằm 1 phần 10 của những ngọn núi. Xa xa thỉnh thoảng có tiếng thú hoang dã gầm gừ nghe rùng rợn...

Trên 1 ngọn cô phong bỏng dưng có không gian vặn vẹo rồi 1 bóng người từ trong đó bay ra nhẹ nhàn rơi xuống mặt đất hắn nằm đó không nhúc nhích.. hắn xuất hiện câng không gây ra âm thanh gì nên ngọn núi vẫn lặng im trong tiếng gió xào xạc mỗi khi thổi qua cành lá.

Chỉ có những con vật nhỏ vừa giống chuột là vừa giống thỏ lớn bằng bắp chân đang tò mò ngơ ngác nhìn thi thể kia.. 5 ngày trôi qua những con thú nhỏ hiếu kì tụ tập lại càng nhiều như không kiềm nổi kích thích 1 con trong số đó chầm chậm tiến đến gần thi thể rồi không ngừng ngửi ngửi cảnh giác.

- đột nhiên thi thể nằm im ở đấy bỏng đọng đậy rồi mở mắt vừa nhìn thấy người này mở mắt con vật mở to tròng mắt rồi bật ngửa bụng lên hai chân không ngừng bới bới nhưng nó chẳng biết phần lưng nó thì ở đất còn bụng thì phía trên trông khá thú vị. Thi thể người thanh niên ngồi dậy nắm nắm đôi tay rồi nhìn xung quanh thấy con vật nhỏ vẫn ngửa bụng ngọ nguậy cái chân hắn dùng 1 ngón tay búng nó 1 cái con vật lật được chân lại chạy như bay về bụi cỏ gần đó.

- sinh vật thật kì lạ. Người thanh niên xoa xoa tráng giống như quên mất điều gì.?

- nhìn xung quanh rồi nhìn lại thân thể mình bộ áo rách nát ở giữa còn thủng 1 lỗ lớn có thể thấy máu đã khô lại còn dính vào y phục. Hắn bất giác đưa tay sờ vào phần ngực mình xoa xoa nhưng không thấy dấu hiệu thương tổn gì.

Người thanh niên này là võ thừa. Hắn bị truyền tống trận của lão gia đưa đến vùng đất mới lạ này.

- hắn đứng dậy nhìn xung quanh rồi nhìn lại nơi hắn đã nằm bất tỉnh mấy ngày qua thấy cỏ dại cũng ngã màu vàng.

- ta.. đã nằm đây rất lâu rồi sao..? Đến có không có ánh sáng ngả vàng rồi.

- hắn cố nhớ lại vì sao mình lại nằm ở chỗ này nhưng càng cố nhớ đầu óc hắn càng cảm thấy mơ màng và ở trái tim có cảm giác đau nhói, thất lạc.. - ta đã quên điều gì..? Hắn bất giác đặt tay vào nơi trái tim mình vuốt ve vài cái dường như hắn cảm nhận trái tim bỗng nhu hòa ấm áp..

- thôi không nghĩ nữa... ta nên.. nên.. hắn nghĩ là muốn về nhà nhưng chợt nhận ra lại chẳng nhớ mình có nhà.. aizzz. Hắn thở dài. Hình như ngoài tên ra hắn chẳng nhớ nổi mình đã làm gì để có thể lớn tới bây giờ...

- vì sao vậy nhỉ. Hắn thì thầm rồi vô thức kiểm tra thân thể hắn phát hiện trên người mình chẳng có gì ngoài 1 miếng ngọc bội kì lạ. Vừa cầm miếng ngọc bổng 1 loạt tin tức về cách sữ dụng miếng ngọc bổng ồ ạc đổ vào đầu hắn. Hắn trừng mắt vài giây rồi bổng nghĩ ngợi..? Thất ấn ngọc. 1 trong thập cửu đại thần ấn ngọc.

" là cái quái gì..? Hắn chao mài. Trầm tư hồi lâu hắn nhặt viên đá gần đó rồi nhè nhè rỏ vào miền ngọc. Âm thanh lách cách vang lên vài cái hắn chẳng thấy xi nhê gì. Rồi hắn ra sức thêm chút thêm chút càng đập càng mạnh âm thanh bang bang vang khấp ngon núi. Vài ngày trôi qua. cuối cùng tảng đá to lớn phía dưới bể nát hắn giật mình dừng lại miếng ngọc bội vẫn không suy xác tí nào..

- trong lúc đập miếng ngọc tay hắn rỉ máu 1 giọt máu bắn vào miếng ngọc. Bổng nó phát sáng. Hắn giật mình quẳng miếng ngọc xuống rồi quan sát. Hắn có cảm giác kì lạ giống như mình có liên hệ gì đó vs miếng ngọc này.

- trong đầu nghĩ miếng ngọc bay lơ lửng nó bay lơ lửng nghĩ nó bay hướng nào nó bay hướng đó..

Hắn cười miểm??.. " thì ra nó xài như vậy.

Nếu lão gia cho miếng ngọc này cho hắn khi biết chuyện này chắc tức thổ huyết tại chỗ.

Hắn đều khiển miếng ngọc bay đến nắm trong tay miếng ngọc không ngừng chuyển đổi màu sắc lúc xanh lúc vàng lúc đỏ lúc tím..

- haiz đồ tốt chắc là của thế gia nào đó.. chắc ta là người của 1 thế gia nào đó. bị tập kích nên bất tỉnh nằm đây và tổn thương đến não a.. làm sao về nhà đây.?? Hắn vừa nhìn xung quanh tay cầm miếng ngọc.

Hắn vuốt vuốt miếng ngọc bổng bên trong có 1 đoàn hoàng quang sương mù bay ra. Hắn chao mày sao đó đám sương mù tụ tập lại thành 1 thân ảnh không rõ khuôn mặt hắn mở trừng mắt. Là quỷ... hắn thét 1 tiếng rồi cầm lấy cục đá ném thẳng đến đám sương mù kia. Âm thanh trầm đục vang lên sau đó hình ảnh mở mịt của đám sương mù ngưng tụ chân thật hơn nhưng có đôi mắt nhìn chầm chầm vào hắn và cái đầu hình như sưng lên 1 cục. Thân ảnh tức giận thét lên

- quá con mẹ ngươi. Cả nhà ngươi là quỷ. Dòng họ ngươi là quỷ. Xít.. ây za đau chết lão tử.

Nói xong hắn vò vò cái đầu không ngớt dường như rất đau...

- võ thừa ngơ ngác nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cổ quái.. quỹ cũng bị u đầu sao..? Hắn không nói thì thôi vừa nói ra thân ảnh kia dường như rất tức giận hận không thể lao lên tác cho hắn vài cái..

- con mẹ nó ta nói ta không phải quỷ.. tiểu tử có tin hay không ta tác cho ngươi răng rụng không còn cái nào.. con mẹ nó lão tử ngủ trong này mới có mấy nghìn năm có tên khốn khiếp nào cứ đập ôm tỏi 3 ngày liền. vừa định ra xem 1 chút thì lại bị ném đá vào đầu. Còn chưa hết còn bị người ta gọi là quỷ....

.- hắn thật sự uất nghẹn có xúc động muốn lao lên cắn người để phát tiết.
Bình Luận (0)
Comment