Tu La Kiếm Thần

Chương 147


Trong một tháng tiếp theo, Cố Thiên Mệnh đều dành thời gian chữa trị cho đôi chân của Cố Ưu Mặc, đúng giờ thay thuốc mỡ cho ông ấy.

Vì sự bảo vệ nghiêm ngặt của Cố gia nên người ngoài căn bản không có cách nào biết được những gì đang xảy ra bên trong, chứ đừng nói đến việc Cố Ưu Mặc đang khôi phục hai chân.

Khi ông cụ Cố chân chính nhìn thấy Cố Ưu Mặc có thể cử động hai chân nửa phân, những giọt nước mắt phấn khích không kìm được mà lăn dài trên má, hét liền ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt!”
Sau đó, ông cụ cũng cử thêm người tăng cường canh gác mọi ngóc ngách, không để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài.

Trong một tháng qua, Cố Ưu Mặc bắt đầu từ khẽ động một đầu ngón chân với biên độ rất nhỏ đến hiện tại đã có thể nhấc hai chân lên dựa vào cảm giác, điều này khiến một người bị liệt năm năm như ông ấy rất vui mừng, không cách nào diễn tả thành lời.

Ngoài việc hao tâm tổn trí điều trị đôi chân cho Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh lui tới góc sâu trong thung lũng để xem xét tình hình của nhóm người Cung Tâm Nguyệt và Thượng Quan Hải.

Bởi vì Yến Hàn vài ngày trước đã mang đan dược mà Cố Thiên Mệnh luyện chế tới nên tất cả bọn họ đều đã chính thức bước vào cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ, hiển nhiên không còn là những người bình thường yếu đuối lúc đầu nữa.

Hơn nữa, trong thung lũng này sinh sống rất nhiều dã thú cùng rắn độc, nhóm người Cung Tâm Nguyệt muốn sống sót nhất định phải chế ngự được chúng.


Do đó, nét ngây ngô trẻ con trên mặt họ cũng giảm bớt đi nhiều, thay vào đó phảng phất vài phần quyết tuyệt sắc bén.

Về phần mười ba người được Yến Hàn đưa tới kia, trải qua sự áp bức linh hồn lần trước đã không còn dám tỏ ra nửa điểm bất kính với Cố Thiên Mệnh nữa.

Dưới sự thúc đẩy của linh dược, tất cả vậy mà đều đã đột phá tới Linh Huyền, bốn người trong số đó còn tiến vào Linh Huyền trung kỳ, cũng tính là không tệ.

Yến Hàn thấy tu vi của họ thực sự được tăng lên một bậc thì cảm giác thần bí và mạnh mẽ của Cố Thiên Mệnh trong nhận thức của hắn càng được khắc sâu.

Cố gia.

Cố Ưu Mặc hiện tại khôi phục càng ngày càng tốt, đã có thể rời khỏi xe lăn, đi vài bước trên mặt đất bằng phẳng rồi.

Một lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của hai chân và giẫm lên trên đất, khiến tâm trạng Cố Ưu Mặc kích động vạn phần đến mức nín thở, mỗi bước hạ xuống đều cực kỳ chậm rãi.

Khi ông cụ Cố chứng kiến một màn này cũng không kìm được hai mắt đỏ hoe cùng run run bờ môi.

Sau đó ông liền rời khỏi sân của Cố Ưu Mặc, không hề nán lại.

“Nhị thúc, xem ra quá trình hồi phục rất thuận lợi, bất quá một tháng nữa Vĩnh An công chúa sẽ tới Nam Uyên quốc rồi, thời gian vẫn có chút cấp bách”, Cố Thiên Mệnh đứng theo dõi bên cạnh Cố Ưu Mặc, nhìn ông ấy có thể vươn mình thẳng eo cũng vô cùng vui vẻ.

"Còn một tháng nữa hẳn là đủ rồi”, Cố Ưu Mặc có thể cảm giác được hai chân mình khôi phục cực nhanh, muốn hoàn toàn khôi phục trong một tháng hẳn là không có vấn đề, trên mặt cũng lộ ra vẻ kiên định.

"Không, nhị thúc, điều cháu lo lắng không phải là cái này”, Cố Thiên Mệnh cười nhạt lắc đầu nói.


“Hả? Vậy là gì?”, Cố Ưu Mặc nhíu mày hỏi.

"Nhị thúc, với tu vị Địa Huyền sơ kỳ hiện tại của người, coi như khôi phục cũng chưa chắc có thể tranh giành được gì.

Cho nên…”, ý cười nơi khóe miệng Cố Thiên Mệnh chậm rãi thu lại, nghiêm túc nói: “Cho nên, tu vi ít nhất phải tiến thêm một bước mới được”.

“Ý của cháu là?”, Cố Ưu Mặc do dự.

“Cháu dự định giúp thúc đột phá tới cảnh giới Địa Huyền trung kỳ, không biết một tháng còn lại này có đủ hay không”, Cố Thiên Mệnh sớm đã có quyết định trong đầu, chỉ là trước đó hai chân của Cố Ưu Mặc mới vừa được tái tạo lại, không thích hợp để thúc động huyền khí.

Trước mắt phần lớn kinh mạch máu thịt của ông ấy đã được khôi phục lại, chỉ cần không cố ý phá hủy quỹ đạo hồi phục, tuyệt đối sẽ không có ngoài ý muốn.

Do đó, hắn định trợ giúp Cố Ưu Mặc đột phá tới Địa Huyền trung kỳ, cũng coi như có thêm một lá bài tẩy.

“Nhóc con cháu đang nói gì đó? Giúp tu vi của ta đột phá?”, Cố Ưu Mặc nghe xong không khỏi sửng sốt, ngơ ngác hỏi: “Thiên Mệnh à, mỗi một cảnh giới của Địa Huyền nhìn thì chỉ cách nhau một bước nhưng kỳ thực lại như một cái rãnh trời ngăn cách thiên địa.

Ta đây chinh chiến một đời, tiến vào Địa Huyền sơ kỳ đã gần hai mươi năm rồi, cũng vẫn giậm chân tại chỗ.


Cháu hiểu những khó khăn trong đó không?”
“Nhị thúc, xin hãy tin cháu”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, cho Cố Ưu Mặc một cái nhìn trấn an.

Thực ra hắn cũng từng nghĩ đến việc dựa vào kinh nghiệm và những gì học được ở kiếp trước để chỉ dẫn giúp sức mấy người ông cụ Cố đột phá căn bản không khó, cái khó chính là ông cụ Cố cả đời rong ruổi sa trường, thân thể mang đầy thương tích, hình thành nên một thân bệnh ẩn.

Nếu không chữa khỏi những bệnh ẩn trong thân thể ông cụ mà tùy ý giúp ông đột phá, e rằng sẽ phản tác dụng.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, hắn đã bí mật phái Yến Hàn đi thu thập những linh thảo diệu dược cần thiết, chỉ cần đợi nguyên liệu đầy đủ liền có thể chữa trị bệnh ẩn này của ông cụ.

Đến lúc đó mới giúp ông tiến thêm một bước.



Bình Luận (0)
Comment