Tu La Kiếm Thần

Chương 177


Tốc độ của Cố Thiên Mệnh cực nhanh, thân hình chợt lóe lên, liền tránh được một đao phô thiên cái địa mà đến của Trác Nguyên Châu.

Đao quang hiện ra, ở chỗ Cố Thiên Mệnh vừa mới đứng, xuất hiện một vết nứt lạnh lẽo, chấn nát sàn ngọc thạch.

“Hừ”, thấy một đao này của mình bị tránh đi dễ như vậy, Trác Nguyên Châu bất mãn hừ lạnh một tiếng, lập tức hướng Cố Thiên Mệnh chém tới.

Thanh Sinh Cửu Kiếm chính là công pháp Cố Thiên Mệnh tu hành ở kiếp này.

Quyển công pháp này đã luyện tới địa cấp sơ kỳ, tổng cộng có chín thức, mỗi một thức cực kỳ uy mãnh, cường đại.

Cho dù có là Cố Thiên Mệnh kiếp trước, cũng không thế đem kiếm pháp này tu luyện đến viên mãn.

Thức thứ nhất, hàn mang khởi, một kiếm hàng mang nổi lên, ngàn dặm sinh tử cách.

Nghe nói sau khi thật sự nắm trong tay Thanh Sinh Cửu Kiếm, chỉ dựa vào thức thứ nhất là có thể nổi hàn mang, tru sát người ở ngàn dặm xa.

Cố Thiên Mệnh lắc mình tránh thoát một đao của Trác Nguyên Châu, lập tức ổn định thân hình, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, chém ra thức thứ nhất của Thanh Sinh Cửu Kiếm.


Thoáng chốc, một luồng hàn mang kiếm ý từ lưỡi Kinh Hồng kiếm phát ra, khí thế càng lúc càng cường đại xông về phía Trác Nguyên Châu.

Phập!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Trác Nguyên Châu cũng là chém ra một đao.

Hung hăng cùng kiếm quang của Kinh Hồng kiếm phát ra va chạm một chỗ.

Trong chớp mắt, giữa Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu xuất hiện một vết nứt thật lớn, kh ủng bố đến cực điểm.

Mà bên kia, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh của Nam Uyên quốc cũng đang chiến đấu ác liệt.

Hai người bọn họ lăng không mà đứng, mỗi người đều sử dụng trường thương trong tay, không ngừng va chạm, uy thế mãnh liệt bao trùm toàn bộ tiền điện hoàng cung.

Tu vi Địa Huyền, có thể đứng trên hư không, chẳng qua là tiêu hao hơi nhiều huyền khí mà thôi.

Mà giờ phút này, Cố Ưu Mặc cùng Phương Thanh hai người đều không muốn thua thiệt về khí thế, một mực đứng trên không mà chiến đấu.

Hai người nhấc lên thương mang cuồn cuộn, b ắn ra bốn phía, làm hư không không khỏi ngưng đọng cùng vỡ vụn.

“Cố Ưu Mặc, bổn tướng nhớ kỹ tên ngươi rồi.

Năm sau, ta nhất định sẽ đến phần mộ của ngươi tế lễ, không uổng ngươi làm anh hùng một phen”.

Phương Thanh cùng Cố Ưu Mặc thương đối thương, không phân cao thấp, sau đó đem uy áp lớn tiếng hô lên.

“Chỉ bằng ngươi, còn không đủ để Cố Ưu Mặc ta phải cúi đầu, chiến!”
Cố Ưu Mặc hét lớn một tiếng, khi thế hung hãn lại cầm trường thương chiến đấu.

Khí phách năm xưa của Cố Ưu Mặc do chấn nhiếp chư quốc và chống đỡ đông đảo quân địch mà ra, làm cho vô số người đều cảm thấy tâm hồn run lên, có chút đứng không vững.

Quân Thượng Hiên Viên Nam hơi híp mắt, hờ hững nhìn trận chiến đấu này, nội tâm không khỏi cảm thán nói: “Phúc duyên của Thiên Phong quốc không cạn, dũng tướng như vậy, Bách Quốc Chi Địa có được bao nhiêu người đây? Chỉ là, phạm vào quốc uy của Nam Uyên quốc ta, không thể tha thứ”.

Trên bậc thang bạch ngọc, công chúa Vĩnh An Mạc Diệu Lăng, trên gương mặt lưu lại hai hàng lệ, ánh mắt sa sút ngưng tụ trên người Cố Ưu Mặc.


Đây chính là tướng quân của nàng, Huyết Hùng tướng quân danh chấn thiên hạ.

Thái tử Nam Uyên quốc Hiên Viên Hạo Vận đứng bên cạnh Mạc Diệu Lăng, nhìn thần sắc Mạc Diệu Lăng, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy đau đớn một chút.

Trung tâm tiền điện.

Cố Thiên Mệnh và Trác Nguyên Châu đối kháng không phân thắng bại, điều này làm cho vô số người cảm thấy khiếp sợ không khôi.

“Chỉ bằng kiếm ý, lấy tu vi Linh Huyền trung kì, lại có thể chống lại Trác tướng quân, quả thực là không thể tưởng tượng nổi”, một vị quan Nam Uyên quốc lộ ra một ánh mắt kinh ngạc, nhịn không được nhẹ giọng nói.

“Hậu bối thiên kiêu vô song, chưa từng nghĩ đến đệ nhất thiếu gia ăn chơi Thiên Phong quốc lại có thể làm được điều này, quả nhiên là hiếm thấy”.

“Đoạn thời gian trước, nghe nói tiểu công tử Cố gia của Thiên Phong quốc được phong làm Kỳ Song tướng quân, khi đó ta còn cười nhạt, không để ý tới.

Bây giờ...!ta chỉ muốn biết rằng có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể so sánh với hắn ta?”
Các sứ giả các nước đều yên lặng, bọn họ nhìn Cố Thiên Mệnh huyết chiến ở trung tâm tiền điện, nội tâm gần trở nên khiếp sợ, căn bản không cách nào duy trì bình tĩnh.

Thế gian kỳ công tử, lãnh trường kiều vô song.

Phong là Kỳ Song tướng quân, hoàn toàn xứng đáng.

“A! Chết tiệt, đi chết đi”.


Vẫn chậm chạp không thể giế t chết Cố Thiên Mệnh, Trác Nguyên Châu cảm giác cực kì mất mặt.

Ông ta đường đường là cường giả Địa Huyền sơ kỳ, lại mãi không phân thắng bại với một thanh niên cảnh giới Linh Huyền trung kỳ.

Thanh Sinh Cửu Kiếm, thức thứ hai, Đãng Kiếm Trảm.

Tay trái Cố Thiên Mệnh kết ấn, tay phải cầm Kinh Hồng kiếm, khí tức đột nhiên trầm xuống, một kiếm chém tới.

Soạt soạt soạt!
Kiếm quang nổi lên, dội thẳng về phía Trác Nguyên Châu cách đó không xa, đem sàn ngọc thạch chém tan nát, uy thế mênh mông.

Ánh mắt Trác Nguyên Châu kịch liệt ngưng tụ, không muốn trực tiếp đối đầu với uy thế này.

Vì thế, ông ta hung hăng dậm xuống sàn nhà một cái, vận chuyển huyền khí, bay lên hư không.

Soạt!.

Bình Luận (0)
Comment