Tu La Kiếm Thần

Chương 19


Không bao lâu, đàn ngừng, vũ điệu kết thúc.
Hàn Ngụy có chút lưu luyến nhìn mười cô nương dáng điệu uyển chuyển, thầm hận cha mình và người nhà quản quá nghiêm, nếu không thì nhất định sẽ càn quét Bích Hoa lâu.
Chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, trong lòng Hàn Ngụy vô cùng ngứa ngáy.

Mỗi khi hắn ta có ý niệm muốn vượt tường, chỉ cần nhớ đến lời cha nhà mình, Hàn Ngụy liền cảm thấy lạnh lẽo từng trận.
Vì vậy, tuổi gần hai mươi, Hàn Ngụy vẫn là đứa trẻ con.
“Được rồi, đừng nhìn nữa, có cái gì mà nhìn”, Cố Thiên Mệnh vỗ Hàn Ngụy, trêu chọc: “Nếu quả thật không nhịn được, cứ nghe lời cha ngươi, cưới một cô nương không được sao”.
“Ta… không lập gia đình, đánh chết ta cũng không cưới”, Hàn Ngụy sửng sốt, vội vàng lắc đầu nói: “Cha ta nói thành gia lập nghiệp, sau khi ta thành thân rồi, không cho phép ta đi lung tung khắp nơi, phải vào quân đội học thêm”.

“Vậy không tốt sao”, Cố Thiên Mệnh đáp lại.
“Tốt cái rắm.

Ta là loại người rảnh rỗi, bảo ta về sau không được tìm đến gái lầu xanh chỉ hướng về một người phụ nữ, ta cảm thấy mình sẽ điên mất”, trong ánh mắt Hàn Ngụy lóe một tia sợ hãi.
“...”, Cố Thiên Mệnh trầm ngâm nói: “Còn có một cách có thể khiến người muốn làm gì thì làm, ông cụ và cha ngươi tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi”.
“Cách gì?”, trong nháy mắt Hàn Ngụy nổi lên khao khát, kéo ống tay áo trắng của Cố Thiên Mệnh, hỏi.
“Đánh cha ngươi một trận, đánh đến mức ông ta không còn tức giận nữa, như vậy, toàn bộ người của Hàn gia sẽ không áp chế ngươi nữa”, khóe miệng Cố Thiên Mệnh nhếch lên nụ cười thâm thúy: “Ngươi muốn tìm gái lầu xanh, hàng đêm ca hát, không phải dễ như trở bàn tay sao”.
Hàn Ngụy ngơ ra trong giây lát, sau đó buông lỏng tay đang túm ống tay áo Cố Thiên Mệnh, trợn mắt lẩm bẩm: “Làm như vậy thà ta cầu nguyện đến ngày cha ta chầu trời còn hơn, đánh cha ta tơi bời? Không có đâu, ta không bị ông ấy đánh chết đã là tốt rồi’.
Cầu nguyện cha mình chầu trời...
Khóe miệng Cố Thiên Mệnh không nhịn được co rút lại, ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngụy tràn đầy khinh bỉ.

Nếu cha hắn ta biết chuyện này, e rằng Hàn Ngụy sẽ lạnh thấu ngay tại chỗ.
Lần này, Cố Thiên Mệnh chỉ âm thầm che trán, không thể không khâm phục tư tưởng bi3n thái nhưng rất thật thà của Hàn Ngụy.
Cố Thiên Mệnh không muốn thảo luận với Hàn Ngụy nữa, bởi vì hắn cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu trong lòng Hàn Ngụy.

Vì vậy, Cố Thiên Mệnh chậm rãi nhìn về phía Tô Tỉnh Viện đang đứng trên sân khấu.

“Chư vị, đây là thiếu nam thiếu nữ Bích Hoa lâu tuyển chọn từ khắp nơi trong Thiên Phong Quốc”, Tô Tỉnh Viện khẽ vỗ tay, trên sân khấu xuất hiện từng bóng dáng xinh đẹp.
Hơn ba mươi thiếu nữ non nớt trắng nõn đứng bên trái Tô Tỉnh Viện.

Hơn hai mươi thiếu nam ngũ quan anh tuấn thì đứng bên phải nàng ta.
Nhìn một lượt, những thiếu nữ này đều là mỹ nhân đường nét thanh tú, ra dáng tuyệt thế giai nhân.
Các nàng người lớn nhất đã mười bảy tuổi, nhỏ thì chưa đến mười ba.

Từng chiếc váy dài như ẩn như hiện khoác lên người các nàng như tăng thêm vài phần linh hoạt kỳ ảo.
“Cô gái xinh đẹp quá, nhóm thiếu nữ lần này chất lượng tốt hơn so với lần trước”, sau khi đám thiếu nam thiếu nữ ra sân khấu, bên trong đại sảnh vang lên tiếng bàn tán huyên náo.
“Lại thêm một nhóm mỹ nữ mới chớm nở, hôm nay phải thử một chút, nếu không trong lòng sẽ ngứa ngáy không thoải mái”, lập tức, rất nhiều công tử đều lộ ra nụ cười khả ố, liên tục đánh giá đám thiếu nữ xinh đẹp trên sân khấu.
“Aiz!”, Hàn Ngụy khẽ thở dài, giống như đang cảm thán mình không thể đấu giá, cảm thấy thương thay cho thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu.

Lo âu, sợ hãi… trong ánh mắt của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu đều hiện ra vẻ như vậy, bọn họ chỉ liếc vội đám quan lại quyền quý dưới khán đài rồi cúi đầu, hy vọng có thể tránh khỏi một kiếp này.
Cố Thiên Mệnh nhìn đám người, ánh mắt hơi híp lại, hắn nhìn thiếu nam thiếu nữ bảo sao nghe vậy run rẩy đứng trên sân khấu, một dây đàn nào đó trong lòng bị khuấy động.
Kiếp trước, thời niên thiếu hắn cũng là cô nhi, không ai thương xót không ai yêu mến, không ai quan tâ m đến cảm giác của một nhân vật nhỏ bé như hắn.

Hắn làm qua vô số việc vặt, bị nhiều người trách móc mắng chửi.

May mà kiếp trước hắn ngẫu nhiên có được cơ duyên, bước vào con đường tu hành, nhờ vậy mới không rơi vào kết cục bi thảm.
Hôm nay, Cố Thiên Mệnh nhìn các thiếu nam thiếu nữ trên sân khấu, như thể nhìn thấy chính mình bị số phận khóa chặt ở kiếp trước, không khỏi nổi lên gợn sóng trong lòng..

Bình Luận (0)
Comment