Tu La Kiếm Thần

Chương 205.2 - Chương 205.208

205: Đến Nhà Họ Hàn


Sáng sớm hôm sau.

Cố Thiên Mệnh rửa mặt thay đồ xong, liền từ Cố gia xuất phát đi về hướng nhà họ Hàn.

Nếu đã đồng ý Hàn Ngụy, đến Hàn gia đánh cha hắn một trận, Cố Thiên Mệnh cũng không muốn kéo dài thời gian, lập tức tiến hành.

Hàn gia cũng giống như Cố gia, là thế gia tướng môn.

Trụ cột của Hàn gia là ông cụ Hàn, quan bái binh bộ thượng thư, tu vi Địa Huyền trung kỳ, từng lập vô số công lao trên chiến trường.

Mà cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê, cũng là một đại tướng của Thiên Phong quốc, có danh tiếng hiển hách oai hùng.

Cửa lớn Hàn gia có hơn 10 tướng sĩ uy hùng trấn thủ, khí thế khoáng đạt.

“Xin truyền báo, Cố Thiên Mệnh của Cố gia đăc biến tới bái phỏng Hàn lão tướng quân”, bóng dáng Cố Thiên Mệnh xuất hiện trước cửa nhà họ Hàn, thanh âm như cầu vồng truyền đến trong tai mỗi một tướng sĩ trấn thủ ở cửa.

Cái gì? Cố Thiên Mệnh của Cố gia.


Đó không phải là Kỳ Song tướng quân nổi tiếng thiên hạ hay sao?
Một đám tướng sĩ trấn thủ trước cửa nhà họ Hàn nhao nhao giật mình, nhìn bóng dáng Cố Thiên Mệnh có chút quen thuộc, không xác định được hắn có phải là Kỳ Song tướng quân hay không.

Có điều, bọn họ cũng không dám lười biếng, lập tức mở miệng nói: “Xin tướng quân chờ một chút”.

Bởi vì Cố Thiên Mệnh căn bản chưa từng tới Hàn gia, thế nên những người này không biết hắn cũng là chuyện bình thường.

Cố Thiên Mệnh cũng không xông thẳng vào mà lẳng lặng đứng đợi ở cửa.

Hắn và Hàn Ngụy là bạn bè sống chết từ nhỏ, chuyện rắc rối gì cũng đã từng làm qua.

Về phần Cố Thiên Mệnh, vì sao rất ít khi đến Hàn gia?
Chuyện này phải quay về rất nhiều năm trước, khi Cố Thiên Mệnh vụng trộm tới tìm Hàn Ngụy, muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi.

Ai biết hắn ta đã bị cấm túc, không thể ra ngoài.

Bởi vậy, Hàn Ngụy bèn dẫn Cố Thiên Mệnh cùng chui lỗ chó.

Đúng vậy.

Chính là chui lỗ chó mà ra ngoài.

Từ lần đó, Cố Thiên Mệnh cực kỳ khinh bỉ Hàn Ngụy, không bao giờ tới Hàn gia nữa.

Trong nháy mắt, hết thảy đều đã trôi qua lâu như vậy, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa đi tới Hàn gia, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.

Lập tức, một tướng sĩ liền vọt vào Hàn gia bẩm báo.

Không bao lâu sau, quản gia nhà họ Hàn sải bước đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Thiên Mệnh.

“Lão nô bái kiến Kỳ Song tướng quân”, quẳn gia cũng không dám lên mặt với Cố Thiên Mệnh, vội vàng hành lễ ôm quyền nói.

“Bổn công tử hôm nay muốn tới bái phỏng Hàn lão tướng quân một chút”, Cố Thiên Mệnh lạnh nhạt nói.

“Tướng quân mời vào”, quản gia lập tức ra hiệu ‘mời’, khom lưng dẫn đường đi phía trước.

Một đám tướng sĩ nhao nhao ưỡn ngực, mang theo ánh mắt sùng kính nhìn Cố Thiên Mệnh.

Hàn gia, là gia tộc nhất nhì của Thiên Phong quốc, bên trong rộng lớn vô cùng, rất nhiều đình các đứng sừng sững, hiện lên vẻ oai phong.

Giờ khắc này, trong đại sảnh Hàn gia.

Một vị lão nhân mặc áo dài gấm màu xám đang ngồi ngay ngắn ở ghế chính, bên trái lão nhân là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm.

Lão nhân kia chính là trụ cột của Hàn gia, ông cụ Hàn, Hàn Thần.

Nam tử trung niên chính là cha của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê.

Quản gia đưa Cố Thiên Mệnh đến đại sảnh, sau đó chậm rãi lui ra.

“Cố Thiên Mệnh Cố gia, đặc biệt tới bái phỏng Hàn gia”, Cố Thiên Mệnh nhìn ông cụ Hàn Hàn Thần cùng Hàn Võ Khê, chậm rãi chắp tay, trầm giọng nói.

“Kỳ Song tướng quân, danh tiếng vang dội như sấm bên tai!”, ông cụ Hàn Hàn Thần không giận tự uy, chỉ chậm rãi giơ hai tay lên, kèm theo một cỗ sắc bén nhẹ nhàng nói.


“Nhiều năm không gặp, không ngờ tiểu tử năm đó suốt ngày gây chuyện thị phi lại vang danh thiên hạ, thật sự làm cho ta có chút giật mình”, cha của Hàn Ngụy là Hàn Võ Khê liếc Cố Thiên Mệnh thật sâu, cũng chắp tay đáp lễ nói.

Hàn Võ Khê vẫn nhớ năm đó, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người đi gây chuyện khắp nơi, không có ngày nào được an ổn.

Khi đó, Hàn Võ Khê còn xúc động muốn đập chết Cố Thiên Mệnh cùng Hàn Ngụy.

Chưa từng nghĩ tới, chỉ trong nháy mắt, công tử ăn chơi trác táng năm đó lại trở thành thiên kiêu cái thế nổi danh thiên hạ, trong lòng thật sự khó có thể bình tĩnh lại.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, hôm nay bổn công tử đặc biệt tới bái phỏng, là có một chuyện muốn cầu xin”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ồ! Không biết là chuyện gì? Cần Hàn gia ta giúp đỡ sao?”, Ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê hai người không khỏi căng thẳng, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

Hai người họ thầm nghĩ trong lòng, Cố gia hiện tại như mặt trời ban trưa, Thiên Phong quốc làm gì có thế gia nào có thể sánh bằng.

Nếu ngay cả Cố gia cũng không làm được, Hàn gia làm sao có thể giúp được đây.

“Việc này rất đơn giản, hai vị không cần lo lắng”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt 1 cái liền nhìn thấu tâm tư của ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê, vội vàng giải thích: “Chính là hy vọng Hàn gia có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, để hắn ta có thể tự do hoạt động”..

206: Nếu Tướng Quân Không Ngại, Có Thể Cho Ta Mở Mang Tầm Mắt Không?


“Cái gì?”, ông cụ Hàn hai người đều sửng sốt một chút, Cố Thiên Mệnh tới bái phỏng Hàn gia, chính là hi vọng bọn họ có thể giải trừ lệnh cấm túc cho Hàn Ngụy?

“Việc này ta không đồng ý, kính mong Kỳ Song tướng quân đừng làm khó Hàn gia ta”. Hàn Võ Khê trực tiếp cự tuyệt, xem ra đã quyết tâm không thay đổi rồi.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người nhốt Tiểu Ngụy ở nhà, có thật sự là tốt cho hắn không?”, Cố Thiên Mệnh tựa hồ đã đoán được đáp án này, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, mở miệng hỏi.

“Vậy cũng tốt hơn so với việc cả ngày ra ngoài gây chuyện! Từ nhỏ đến lớn. Thằng nhóc thối này không ngày nào khiến người ta bớt lo lắng. Nhốt ở nhà nhiều năm như vậy, cũng khiến nó thay đổi tính tình”.

Hàn Võ Khê không hổ danh là cha ruột của Hàn Ngụy, thoạt nhìn một chút hòa hoãn cũng không có.

“Thế nhưng, Hàn tướng quân, ông như vậy không chỉ không làm cho Tiểu Ngụy thay đổi, ngược lại càng làm hắn ta không có tâm tư tu hành luyện võ. Hành động này, đối với Tiểu Ngụy mà nói, chỉ hại không lợi”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng chắp tay sau lưng, tiếp tục nói.

“Hừ!”, Hàn Võ Khê hừ lạnh 1 tiếng, không nói nữa.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, các người xem như thế này có được không. Hai người giải trừ lệnh cấm túc cho Tiểu Ngụy, bổn công tử giúp các ngươi dạy dỗ hắn ta. Thế nào?”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên khẽ nói.

“Ồ? Ngươi giúp Hàn gia chúng ta dạy dỗ nó?”

Ông cụ Hàn hơi giật mình, không có chút khinh thường nào. Dù sao hiện tại, đứng trước mặt ông ta không phải là công tử ăn chơi năm xưa nữa, mà là tướng quân Kỳ Song danh chấn thiên hạ.

“Đúng vậy, có điều trong thời gian bổn công tử dạy dỗ Tiểu Ngụy, các ngươi không được hỏi han nhiều, cũng không được phái người theo dõi. Như vậy nhiều nhất nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một Hàn Ngụy toàn toàn mới, thế nào?

Cố Thiên Mệnh kỳ thật trước kia đã muốn thay đổi tính nết kỳ lạ kia của Hàn Ngụy, hiện giờ vừa vặn có thể thực hiện.

“Ngươi, nghiêm túc?”, cha ruột của Hàn Ngụy, Hàn Võ Khê có chút không dám tin nheo mắt lại, nghi hoặc nói.

“Đương nhiên, Tiểu Ngụy chính là huynh đệ của Cố Thiên Mệnh ta”, ai cũng không biết huynh đệ trong miệng Cố Thiên Mệnh có ý nghĩa như thế nào, có điều ông cụ Hàn và Hàn Võ Khê qủa thật biết, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa gạt Hàn Ngụy.

Dù sao, Cố Thiên Mệnh và Hàn Ngụy hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là bạn nối khố.

“Người đâu, mang thằng nhóc kia tới đây”.

Đột nhiên, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng.

Sau đó, một thị nữ liền đưa Hàn Ngụy tới đại sảnh Hàn gia.

Khi thấy được bóng dáng Cố Thiên Mệnh, sự phấn khích trong lòng hắn ta căn bản không có cách nào che đậy được mà bộc lộ ra ngoài.

"Cố ca, huynh tới rồi!”, Hàn Ngụy vọt tới bên người Cố Thiên Mệnh với hai mắt sáng rực, dáng vẻ này dường như đang hỏi: đã hung ác đánh cha ta một trận hay chưa? Đã đánh chưa?

"Khụ...", ông cụ Hàn thấy vậy liền ho nhẹ một tiếng.

“Ông nội, phụ thân”, Hàn Ngụy lập tức hiểu ra, vội vàng hành lễ chào hỏi với ông cụ Hàn cùng Hàn Võ Khê.

“Tiểu Ngụy, Kỳ Song tướng quân hôm nay tới nhà là muốn Hàn gia ta giải trừ lệnh cấm túc của cháu, cháu thấy thế nào?”, ánh mắt thâm thúy của ông cụ Hàn Thần ghim chặt lên người Hàn Ngụy, khiến hắn cảm thấy có chút dựng tóc gáy.

"Ông nội, cháu không có ý kiến gì, mọi chuyện đều nghe theo ông và phụ thân quyết định”, Hàn Ngụy không dám nói bản thân mong chờ ngày này đã lâu, cố ý bày ra tư thái đoan chính chắp tay đáp.

“Ừm…”, ông cụ Hàn rơi vào trầm tư.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, xem xét thế nào?”, Cố Thiên Mệnh lại một lần nữa hỏi.

"Trong khoảng thời gian này, danh tiếng của Kỳ Song tướng quân có thể nói là đã lan rộng khắp thiên hạ, thậm chí còn có lời đồn ngươi một kiếm tức giận chém chết tướng quân Nam Uyên”.

Hàn Võ Khê chậm rãi từ trên ghế đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, trầm giọng nói: “Do đó nếu Kỳ Song tướng quân không ngại, có thể cho ta mở mang tầm mắt bản lĩnh của ngươi được không?”

Hàn Võ Khê vẫn không an tâm giao Hàn Ngụy lại cho Cố Thiên Mệnh chỉ bảo, bởi vậy mới đưa ra câu hỏi này.

Một mặt ông ấy muốn chân chính xác minh Cố Thiên Mệnh có thực sự là thiên tài vô song như trong lời đồn hay không. Mặt khác cũng muốn nhìn xem hắn có tài cán huấn luyện Hàn Ngụy thế nào.

“Nếu Hàn tướng quân đã có hứng thú như vậy, bổn công tử đương nhiên cung kính không bằng tuân lệnh”, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Võ Khê, cũng không chần chừ mà gật đầu đồng ý.

"Được, mời tới võ đường!”, Hàn Võ Khê vươn tay, trực tiếp lướt qua Cố Thiên Mệnh dẫn đường ở phía trước.

Cố Thiên Mệnh khẽ cười theo sau ông ấy, đi về phía võ đường của Hàn gia. Ông cụ Hàn Thần cũng theo sát phía sau.

Thấy một màn này, Hàn Ngụy kích động không thôi thầm nhảy nhót, trái tim đong đầy mong đợi, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có thế chứng kiến cảnh tượng Cố ca đánh cha ta rồi, thật là thoải mái”.

Nghĩ đoạn, Hàn Ngụy liền không khỏi lộ ra nụ cười hèn hạ, sau đó sải bước nhanh chóng đi về hướng võ đường.


207: Sâu Không Thể Dò


Võ đường Hàn gia được xây dựng tại trung tâm của hậu viện.

Bốn phương tám hướng của võ đường được bày la liệt các loại binh khí như đao, kiếm, thương, gậy gộc…

Hàn Võ Khê rút một cây trường thương từ giá vũ khí nắm gọn trong tay phải rồi bước lên đài thi đấu, nhìn Cố Thiên Mệnh nói: “Kỳ Song tướng quân, mời!”

Cố Thiên Mệnh cũng đi đến giá vũ khí, tùy ý chọn ra một thanh trường kiếm, cùng Hàn Võ Khê mắt đối mắt.

Ông cụ Hàn đứng phía dưới mặt không cảm xúc im lặng nhìn một màn này. Còn Hàn Ngụy lại lộ ra biểu cảm háo hức, âm thầm siết chặt nắm đấm

“Xin đắc tội”.

Hàn Võ Khê vừa dứt lời, hơi thở Địa Huyền sơ kỳ lập tức bộc phát, ngọn trường thương trong tay cũng xé gió đâm về phía Cố Thiên Mệnh.

Cố Thiên Mệnh đột nhiên nheo mắt lại,tay phải nắm chặt trường kiếm làm ra động tác phòng ngự.

Kiếm ý quấn quanh thân kiếm tỏa ra từng trận sắc lạnh.

Đinh...đùng...

Tiếng kiếm ong ong, kiếm trong tay Cố Thiên Mệnh uyển chuyển như rồng lượn bay vòng trong không trung.

Một thương của Hàn Võ Khê quét qua, uy thế của cảnh giới Địa Huyền khuấy động cả không gian, khiến không khí phát ra từng trận gió vút.

Cố Thiên Mệnh nhanh chóng nâng lên trường kiếm, dựa vào tu vi cùng kiếm ý của bản thân trực diện va chạm với đường thương này của Hàn Võ Khê.

Bùm!

Một tiếng nổ cực lớn, trường kiếm và trường thương va chạm vào nhau khiến toàn bộ võ đài rung chuyển.

“Quả thật là kiếm ý! Hay lắm nhóc con, lời đồn quả không sai", tại khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thiên Mệnh giơ kiếm lên, cả trái tim ông cụ Hàn đột nhiên chùng xuống, con ngươi sáng ngời thầm thở dài.

Mà Hàn Ngụy lại hét hò trong lòng: “Cố ca, hung hăng đánh cha già nhà ta một trận, càng mạnh càng tốt, tuyệt đối đừng nương tay”.

Tay Hàn Võ Khê nắm trường thương không ngừng tăng sức mạnh, từ từ vận dụng hết thực lực của bản thân.

Một thương chém tới mang theo trận gió rít gào, khí thế của Địa Huyền sơ kỳ sâu như biển cả thâu tóm toàn bộ võ đài, mạnh mẽ tới mức khiến cả vùng đất trời khẽ run.

“Lên!”, Hàn Võ Khê hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt trường thương quét về phía Cố Thiên Mệnh, uy lực kinh người.

Cố Thiên Mệnh giữ nguyên sắc mặt nghiêm nghị, một tay cầm trường kiếm, kiếm ý tiểu thành bao bọc lấy từng phân lưỡi kiếm, chém ra một đường.

Lập tức kiếm quang chớp lóe b ắn ra tứ phía, kiếm ý đáng sợ tràn ngập võ đài, giống như cuồng phong biển động.

Bùm!

Một thương, một kiếm va chạm với nhau.

Rắc!

Đài thi đấu căn bản không chịu nổi sự va chạm giữ hai người họ, lập tức nứt ra một kẽ hở khổng lồ, như chực nghiêng đổ.

“Kỳ Song tướng quân quả nhiên danh xứng với thực!”

Thấy vậy, Hàn Võ Khê cũng không ra tay nữa mà thu lại trường thương trong tay, cực kỳ nghiêm túc lớn tiếng khen ngợi.

Cố Thiên Mệnh cũng rút lại trường kiếm đang rục rịch muốn chiến đấu tiếp, nhẹ giọng đáp: “Hàn tướng quân, bây giờ ông đã có thể đồng ý với việc bổn công tử nói vừa rồi chưa?”

“Hy vọng Kỳ Song tướng quân có thể thay ta bảo ban tên nhóc chết tiệt này thật tốt, nếu thực sự có thể khiến nó thay đổi tính cách, trên dưới Hàn gia ta cảm kích muôn phần”.

Hàn Võ Khê công nhận tài năng của Cố Thiên Mệnh, có thể dựa vào tu vi Linh Huyền trung kỳ để đấu với mình một trận, quả thực phi thường.

“Đương nhiên, nhiều nhất trong vòng nửa năm, bổn công tử sẽ trả lại cho Hàn gia một thế tử hoàn toàn mới”, Cố Thiên Mệnh tự tin cười.

“Vậy làm phiền tướng quân rồi”, Hàn Võ Khê chắp tay khách sáo nói với Cố Thiên Mệnh.

Sau đó hai người họ đồng loạt đặt vũ khí trong tay xuống, hòa hợp bước xuống khỏi võ đài.

“Ông cụ Hàn, Hàn tướng quân, vậy bổn công tử mang Tiểu Ngụy đi đây, trong khoảng thời gian này xin đừng phái người đi theo nữa”, Cố Thiên Mệnh nói xong liền ngoảnh đầu nói với Hàn Ngụy còn đang ngây ngốc đứng ở một bên: “Tiểu Ngụy, chúng ta đi thôi”.

“Ơ, được”, Hàn Ngụy vui mừng khôn xiết, hành lễ với cha và ông nội xong liền bám sát theo Cố Thiên Mệnh, nhỏ giọng lầm bầm: “Ài… thật đáng tiếc, Cố ca vậy mà không đánh cha già một trận, đúng là đáng tiếc mà”.

Cố Thiên Mệnh dường như nghe thấy được lời thì thầm này của Hàn Ngụy, không kìm được che trán.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người họ, vẻ mặt của ông cụ Hàn và Hàn Võ Khê càng nặng nề thêm vài phần.

“Tiểu công tử Cố gia nông sâu mấy phần?”, ông cụ Hàn suy tư.

“Kiếm của thằng bé rất sắc bén, nếu tiếp tục đánh, cho dù là Địa Huyền sơ kỳ như con sợ rằng cũng khó lòng chống đỡ nổi”, trên gương mặt trầm lắng của Hàn Võ Khê lộ ra một tia sợ hãi: “Sâu không thể dò”.

Nghe xong câu này đôi mắt hơi trũng sâu của ông cụ Hàn đông cứng lại, thật lâu sau mới thở dài nói: “Cố gia sau ngày có người kế vị rồi!”

Cố gia có người kế vị, nhưng uy nghiêm của Hàn gia ông, tương lai ai có thể cáng đáng đây?

Sau khi đưa Hàn Ngụy rời khỏi Hàn gia, Cố Thiên Mệnh liền sắp xếp hắn ở trong một đình viện của Cố phủ.

Hai ngày tiếp theo, Hàn Ngụy sống cực kỳ phóng khoáng, mỗi ngày khi hừng đông còn chưa ló rạng hắn đã chạy ra ngoài rong chơi, không ngừng phát ti3t sự vui sướng khi lấy lại được tự do.


208: Bản Đồ Bách Quốc Chi Địa Sau Này Nhất Định Sẽ Có Dấu Chân Của Họ


Hơn nữa, hắn còn thường xuyên đi theo Cố Thiên Mệnh, líu ríu không ngừng, liên miên kể lể cảm giác khó chịu khi bị cấm túc trong những năm nay ra sao.

Cố Thiên Mệnh tựa như rất đồng cảm với Hàn Ngụy, để mặc hắn gây rắc rối khắp nơi, trong lòng lại thầm mặc niệm một câu: “Tiểu Ngụy à, cứ chơi thêm hai ngày nữa đi! Sợ rằng cả đời này ngươi cũng không thể quên đi những ngày tháng sắp tới đâu!”

Hôm nay vào buổi chầu sớm của Thiên Phong quốc truyền ra một tin tức chấn động.

Quân thượng Mạc Tu Ương ban đầu vốn muốn hạ lệnh khôi phục chức vị nguyên soái trấn quốc, thống lĩnh toàn quân cho ông cụ Cố.

Nhưng ông lại kiên quyết từ chối ngay trước mặt văn võ bá quan trong triều, đồng thời nói: “Lão tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, cả đời chưa từng trải qua ngày tháng nào nhàn hạ. Nay đã già cả, tự biết mình không còn sức dẫn dắt toàn quân nữa, nguyện ý cáo lão về quê, tận hưởng những ngày còn lại”.

Lời này của ông cụ Cố vừa vang lên, không chỉ khiến Mạc Tu Ương choáng váng, mà còn khiến chúng quan viên kinh ngạc tròn mắt.

Cố lão tướng quân vậy mà thực sự có ý định từ chức nguyên soái, vậy đại quân chục triệu lính của Thiên Phong quốc sẽ do ai lãnh đạo? Ai có đủ năng lực đó? Toàn bộ đại quân có thể một lòng phục tùng người đó hay không?

Vô số nghi vấn dâng lên trong đầu các quan viên.

Quân thượng Mạc Tu Ương chỉ sững sờ thoáng qua, sau đó cũng không cưỡng ép ông cụ Cố nhận chức nữa, bởi ông ta biết quả thực nhiều năm như vậy ông cụ Cố đã vô cùng mệt mỏi, cũng đã đến lúc để ông ấy nghỉ ngơi rồi.

“Trẫm phê chuẩn, đồng ý để Cố lão tướng quân từ chức nguyên soái!”, Mạc Tu Ương nghiêm giọng nói: “Truyền lệnh của trẫm, Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc, chính thức kế thừa chức vị đại nguyên soái trấn quốc, quan vị nhất phẩm, điều khiển đại quân trăm vạn của Thiên Phong quốc ta, giương cao quốc uy cho nước ta!”

Từng đợt sóng dữ dội chấn động khắp đại điện hoàng cung rồi lan tỏa tới mọi ngóc ngách của Thiên Phong quốc.

Chúng quan viên ngay lập tức giật mình phản ứng lại, Huyết Hùng tướng quân ngày nay không chỉ có thể oai hùng nơi biên cương, hơn nữa tu vi cũng tiến bộ một bước, quả thực có thể đảm nhận chức vị đại nguyên soái trấn quốc này.

Rất nhiều quan viên cực kỳ muốn phản đối, nhưng vừa nghĩ tới uy vọng cùng tướng uy hiện tại của Cố gia, họ căn bản không có can đảm đưa ra lời bác bỏ nên chỉ dành ngậm ngùi chấp nhận.

“Ngoài ra, phong Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh lên làm tướng quân tam phẩm chính thống, chính thức kế thừa phó lệnh của Cố gia, có thể điều động bất kỳ đại quân mười vạn lính nào của Thiên Phong quốc ta”.

Ngay sau đó, Mạc Tu Ương lại ban bố ra một đạo thánh chỉ, khiến vô số người đều phải chết lặng.

Cố Ưu Mặc tiếp nhận chức vị nguyên soái trấn quốc, quan viên không có cách nào phản đối. Dù sao hành trình tới Nam Uyên, một thanh trường thương sắc máu của Mạc Tu Ương quả cảm chiến đấu quyết tử, đánh bại đại tướng Phương Thanh với tu vi Địa Huyền trung kỳ của Nam Uyên quốc, ai còn có gan để nói ra chữ không đây?

Mà hiện tại, quân thượng Mạc Tu Ương lại đề bạt Cố Thiên Mệnh lên làm tướng quân tam phẩm chính thống, có thể điều động bất kỳ đại quân mười vạn lính nào, đó thế nhưng chân chính là tay nắm thực quyền.

Không ít quan viên không muốn Cố gia một nhà độc chiếm, nhưng bọn họ hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ nguyên cớ gì để bác bỏ.

Tu vi Linh Huyền trung kỳ, lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, một kiếm chém bay đầu tướng Nam Uyên, có thể xưng là thiên tài cái thế, ai dám nói hắn không có tư cách cầm quân?

Trong lòng nhiều người chất chứa khổ tâm, nhưng chỉ có thể im lặng đồng ý với hoàng lệnh cùng sắc phong mà quân thượng Mạc Tu Ương ban xuống.

“Cố gia lại trở lại dáng vẻ huy hoàng năm đó rồi, cả nhà đều là trọng thần, thiên tài vô song. Từ nay về sau, tại Thiên Phong quốc còn ai có thể thao túng Cố gia đây?”

Đáy lòng nhiều người không kìm được cảm thán câu này, dường như bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng rất nhiều năm về trước, khi Cố gia đầy đủ thành viên cũng chẳng thua kém hiện tại, thậm chí còn có phần vượt trội hơn.

Khi hoàng lệnh của Mạc Tu Ương chính thức ban bố xuống khắp toàn bộ kinh đô cùng mọi nẻo thành trì khiến vô số người không khỏi sửng sốt.

“Cố gia, Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh, tướng quân chính tam phẩm, tương lai của hắn có lẽ còn có thể tiến xa hơn nữa!”.

“Truyền lệnh không thể chọc tới bất luận người nào trên dưới Cố gia, kẻ nào vi phạm, nhẹ thì trục xuất khỏi gia tộc, nặng thì giết không hỏi”, có thế gia không kìm được lo lắng ra hết lệnh này đến lệnh khác.

“Cố gia chính là yếu tố nổi bật mới, bản đồ Bách Quốc Chi Địa trong tương lai nhất định sẽ có dấu chân của họ".

Bình Luận (0)
Comment