Tu La Kiếm Thần

Chương 212


Trong mắt Cát Hưng Bình hiện lên một đạo sắc bén, lập tức hành lễ ôm quyền nói.

“Chủ thượng, chỉ là tu vi của thuộc hạ thấp.

Sợ khó có thể đảm bảo an toàn cho thế tử”, Cát Hưng Bình cắn răng, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Mệnh, sau lưng nổi lên từng đợt lạnh lẽo.

“Cái này không cần lo lắng, tối nay ta sẽ giúp ngươi đột phá cảnh giới Linh Kỳ hậu kỳ, truyền cho ngươi một bộ công pháp.

Chỉ cần ngươi không quá ngốc và không có cường giả Địa Huyền xuất hiện.

Sẽ không có vấn đề gì”.

Cố Thiên Mệnh sớm đã nghĩ đến điều này, khuôn mặt lạnh lùng mở miệng nói.

“Tạ chủ thượng, thuộc hạ tất nhiên dốc sức toàn lực, cũng sẽ bảo vệ an toàn tính mạng cho Hàn thế tử”, Cát Hưng Bình nội tâm mừng rỡ, lập tức quỳ một gối nói.

Mọi người ở một bên nhìn màn này, trong lòng đều lộ ra một tia hâm mộ.

Nhân vật sâu không lường được như chủ thượng, công pháp nhất định là bất phàm.


Quan trọng nhất là, chủ thượng nói muốn giúp Cát Hưng Bình đột phá một cảnh giới, điều này cần bản lĩnh to lớn thế nào?
Mọi người không khỏi nín thở, âm thầm đưa ra quyết định.

Nhất định phải đi theo chủ thượng, tương lai khẳng định có thể tiến xa hơn.

Loại người giống như bọn họ, đều là võ giả thiếu công pháp tốt nên mới trở thành tán tu.

Bây giờ có chủ thượng rồi, họ tin tưởng vững chắc, tương lai mình nhất định sẽ xứng đáng rực rỡ, không còn phải sống những ngày khổ sở vật vã nữa.

“Chuyến đi này là để tôi luyện tâm tính Hàn thế tử, nếu ngươi tự tiện động thủ, hậu quả hẳn là rất rõ, hiểu không?”.

Cố Thiên Mệnh biết rõ suy nghĩ của những người này, nhất định phải cảnh báo trước.

“Thuộc hạ tất nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của Chủ thượng”, Cát Hưng Bình lập tức cam đoan, nội tâm kích động không thôi.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh liền quay đầu về phía Yến Hàn, hơn nữa còn móc trong túi áo ra năm quyển công pháp.

Trầm giọng nói: “Đây là mấy bộ công pháp ta viết, ngươi đưa cho bọn họ tu hành”.

“Ngoài ra, con đường của ngươi.

Còn phải chậm rãi cân nhắc, chớ nóng vội”.

Cố Thiên Mệnh đem năm quyển công pháp trong tay đưa cho Yến Hàn, nói khẽ.

“Vâng.

Chúa thượng, ta nhất định sẽ nhớ kỹ”, Yến Hàn hai tay nhận lấy công pháp, khàn khàn đáp.

Mà tất cả mọi người ở một bên con mắt đều phát ra tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ công pháp trong tay Yến Hàn.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, liền quay đầu nhìn Cát Hưng Bình, hờ hững nói: “Ngươi đi theo ta”.


Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cố Thiên Mệnh mang theo Cát Hưng Bình biến mất trong bóng tối.

Cát Hưng Bình căng thẳng gấp gáp.

Không dám thở mạnh đi theo Cố Thiên Mệnh, dùng dư quang không ngừng đánh giá bóng lưng hắn.

“Ngồi xếp bằng vận khí”, khi 2 người đến một nơi yên tĩnh không người, Cố Thiên Mệnh trầm giọng nói: “Cảnh giới Linh Huyền, quan trọng là tụ khí, khí thông thiên linh, quay lại đan điền...”
Dưới sự chỉ điểm của Cố Thiên Mệnh, Cát Hưng Bình lập tức vận chuyển huyền khí trong cơ thể mình, bắt đầu làm theo lời Cố Thiên Mệnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Thiên Mệnh dùng ngón tay xen lẫn một luồng khí tức điểm vào mi tâm Cát Hưng Bình.

Ầm!
Trong một thời gian, Cát Hưng Bình mở ra hai mắt, khí tức trên người đều trở nên cường đại vài phần.

Hơn nữa, trong đầu Cát Hưng Bình đột nhiên xuất hiện một hàng công pháp khẩu quyết, kinh hãi ngẩn người.

Một giây sau, Cát Hưng Bình liền phản ứng lại, đây là công pháp Cố Thiên Mệnh truyền thụ cho hắn.

“Thuộc hạ đa tạ chủ thượng, chắc chắn không phụ kỳ vọng của người”.

Vẻ kích động trên mặt Cát Hưng Bình căn bản không thể che dấu, lớn tiếng nói.

“Đứng dậy đi! Theo ta trở về kinh thành, sau vài ngày nữa, ngươi liền đi theo bên cạnh Hàn thế tử, một tấc cũng không được rời”, Cố Thiên Mệnh sắc mặt lạnh lùng hờ hững, làm cho người ta sợ hãi: “Truyền cho ngươi công pháp, tự về cân nhắc thật kỹ, không thể truyền ra ngoài, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ hiểu ạ!”
Cát Hưng Bình chắp tay nói, nội tâm không khỏi nghĩ đến sự áp bách đến từ linh hồn của Cố Thiên Mệnh, không dám có suy nghĩ khác.


“Đi thôi!”
Lập tức, Cố Thiên Mệnh liền đi ở phía trước, trong bóng tối từng bước từng bước hướng về kinh thành mà đi.

Ngày hôm sau, Thiên Phong quốc nghênh đón bình minh như thường lệ.

Hàn Ngụy mấy ngày nay điên cuồng đủ rồi, sau khi hắn ta rời khỏi Hàn gia, được giải trừ lệnh cấm túc, hắn ta như con ngựa xổng chuồng.

Không quan tâm đến ăn uống mà đi chơi khắp chốn.

Có điều hôm nay khi Hàn Ngụy đang định ra ngoài thì bị Cố Thiên Mệnh ngăn lại.

“Cố ca, có chuyện gì không? Nói nhanh nào, ta còn phải ra ngoài đi dạo nữa”, Hàn Ngụy cười tủm tỉm nhìn Cố Thiên Mệnh, mở miệng nói.

Nhìn vẻ mặt không tim không phổi của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh không khỏi khẽ cười nói: “Tiểu Ngụy, ta nói cho ngươi biết một nơi rất hay, nơi đó mỹ nhân như mây, ngươi nhất định sẽ rất thích”.

“Mỹ nữ như mây!”, hai mắt Hàn Ngụy lập tức sáng như sao, gấp gáp hỏi: “So với Bích Hoa lâu thì như thế nào?”
Bích Hoa lâu là nơi phồn hoa xa xỉ đứng đầu Thiên Phong quốc, bên trong xoa hoa giai lệ, có thể nói là nơi làm người cho người ta lưu luyến quên lối về..

Bình Luận (0)
Comment