Tu La Kiếm Thần

Chương 214


Trước khi rời đi Yến Hàn tuân theo căn dặn của Cố Thiên Mệnh thu gom một lô dược liệu linh thảo.

Những linh dược này được dùng để chữa trị vết thương ẩn đã tích tụ suốt mấy chục năm qua của ông cụ Cố, nếu không sớm ngày điều dưỡng thân thể, sợ rằng ông sẽ không trụ được bao lâu nữa.

Vì vậy hắn mới hao hết tâm cơ, trời vừa hửng sáng liền kêu Yến Hàn thu thập các loại linh thảo khắp nơi.

Hôm nay vào sáng sớm hắn liền tới phòng của ông cụ Cố.

“Thằng nhóc thối, sớm như vậy tới đây làm gì?”, ông cụ Cố hiện tại đã giải nhiệm chức nguyên soái trấn quốc, cả người cũng thả lỏng hơn rất nhiều, xem ra tràn đầy sức sống.

“Ông nội, cháu có một chuyện muốn nói với ông”, Cố Thiên Mệnh đáp.

“Chuyện gì?”, ông cụ Cố cau mày, nhìn chằm chằm Cố Thiên Mệnh hỏi.


“Ông nội, cháu muốn trị bệnh ẩn trong người ông, nhưng cần ông phối hợp cùng”, Cố Thiên Mệnh cũng không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.

"Cái gì? Thằng nhóc cháu… nói là muốn chữa trị nội thương cho ta?”, ông cụ Cố ngẩn người, có chút không dám tin hỏi lại.

Cơ thể ông nhìn thì có vẻ tráng kiện nhưng thực tế lại ngày càng tệ hơn theo từng ngày.

Nhiều năm trôi qua, ông cũng đã tìm đến không ít danh y tới thăm khám, ngay cả ngự y trong hoàng thành cũng chịu bó tay.

Nhưng lúc này Cố Thiên Mệnh đột nhiên nói có thể chữa khỏi bệnh ẩn đã tích tụ mấy chục năm của mình, ông ấy sao có thể không giật mình?
“Ông nội, lời cháu nói là thật, xin ông hãy tin tưởng cháu”, Cố Thiên Mệnh vô cùng trịnh trọng nói.

Ông cụ Cố chậm rãi lộ ra biểu cảm ngưng trọng, ông bỗng nhiên nhớ tới đôi chân của Cố Ưu Mặc…
“Thằng nhóc thối, cháu nghiêm túc đấy chứ?”, thân hình có chút khom còng của ông mơ hồ tỏa ra sự uy nghiêm bá đạo.

"Đương nhiên”, Cố Thiên tự tin Mệnh gật đầu.

Chỉ cần chữa khỏi bệnh ẩn của ông cụ, Cố Thiên Mệnh chắc chắn có thể giúp tu vi ông tiến thêm một bước, đến lúc đó Cố gia lại có thêm một tầng bảo vệ, con đường trong tương lai cũng dễ dàng hơn.

“Làm thế nào? Tùy cháu”, ông cụ Cố nghiêm nghị nhìn Cố Thiên Mệnh nói.

“Ông nội, đây là những dược liệu giúp ông khai thông kinh mạch, ông kêu người sắc thành canh thuốc, mỗi ngày sáng tối uống một bát”, Cố Thiên Mệnh đem dược liệu mình mang tới tách ra, chỉ vào một bên nhắc nhở: “Ngoài ra những thứ này dùng để làm thuốc tắm, mỗi tối trước khi đi ngủ phải ngâm đủ một giờ”.

“Đợi khi thân thể của ông tốt lên một chút, cháu sẽ luyện chế một ít đan dược cho ông, triệt để xóa bỏ bệnh ẩn này”.

Cố Thiên Mệnh mạch lạc giải thích công dụng của từng loại dược liệu, thẳng thắn nói.


“Thằng nhóc thối, cháu…”, ông cụ Cố dường như rất nghi hoặc, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu.

“Ông nội, sau này đợi thời cơ chín muồi, cháu sẽ nói cho ông biết, bây giờ ông cứ làm theo những gì cháu nói, được không?”
Cố Thiên Mệnh biết cho dù bản thân thực sự nói ra lai lịch kiếp trước, phỏng chừng ông cụ cũng sẽ không tin, trái lại còn có nguy cơ bị bại lộ rước tới rắc rối lớn, do đó tạm thời chỉ có thể giấu diếm ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc.

“Được rồi! Ông nội nghe cháu”, Ông cụ Cố sâu xa nhìn Cố Thiên Mệnh thật lâu, chậm rãi gật đầu.

“Vâng, vậy thì tốt rồi”, sau đó Cố Thiên Mệnh cũng không nhiều lời nữa, hành lễ nói: “Vậy cháu đi xuống trước, ông nội, ông nhớ làm theo lời cháu dặn, đừng bỏ sót bất kỳ bước nào”.

Ông cụ Cố phát hiện ra rằng kể từ khi Cố Thiên Mệnh bước qua tuổi nhược quán, tính cách của hắn cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, hơi thở trên người cũng toát ra một cảm giác áp bức hư vô mơ hồ.

Tuy nhiên ông cũng không đi sâu vào thăm dò, bởi ông biết hắn là cháu trai ruột thịt của mình, điểm này không phải nghi ngờ gì nữa.

Sau khi rời khỏi sân của ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng tới Lý gia.

Người đời nói tài nghệ và dung mạo của tiểu thư Lý gia đều xuất chúng, chỉ tiếc rằng nàng trời sinh không có cách nào nói chuyện, là một điều tiếc nuối lớn khiến vô số người thổn thức không thôi.


Vì vậy, những công tử thế gia muốn rước tiểu thư Lý gia Lý Sương Nhi làm thê có thể xếp một hàng dài tới tận ngoài cổng thành.

Không chỉ vì thân phận của nàng, mà còn vì phong thái tri thức nhã nhặn cao quý và nhan sắc khiến người ta phải choáng ngợp ấy.

Cố Thiên Mệnh sớm đã muốn tìm hiểu xem Lý Sương Nhi rốt cuộc vì sao không thể mở miệng nói chuyện, chỉ là việc thăm dò này một mặt hoặc ít hoặc nhiều phải tiếp xúc cơ thể nên vẫn trì hoãn đến ngày hôm nay.

Bây giờ nếu hai người đều đã tỏ rõ thái độ, hắn đương nhiên cũng muốn sớm ngày tìm ra nguyên nhân hạn chế Lý Sương Nhi phát ra âm thanh.

Khi đến được Lý gia, tất cả người hầu thị vệ đều cung kính hành lễ chào hỏi: “Cô gia”.

Cố Thiên Mệnh ‘cưỡi xe nhẹ đi đường quen’ đi tới Hương Viện của Lý Sương Nhi, thấy bóng dáng nàng đang lay động vạt áo múa bút giữa trăm hoa, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch.

.

Bình Luận (0)
Comment