Tu La Kiếm Thần

Chương 229


Vô số tinh binh Bắc Việt quốc mặc khôi kháp từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan vọt ra, phảng phất là bò ra từ dưới mặt đất.

“Thì ra đây mới là mai phục chân chính của Bắc Việt quốc”, Cố Thiên Mệnh thấy vậy, lập tức phản ứng lại, khuôn mặt ngưng trọng siết chặt hai tay, lẩm bẩm: “Không nghĩ tới phía dưới toàn bộ Huyền Lạc Quan lại là một cái hầm thật lớn, lại có thể cất giấu nhiều người như vậy”.

“Muốn đem Huyết Xích quân bao vây trái phải, vậy phải xem Bắc Việt quốc các ngươi có thể nuốt được hay không?”, Cố Thiên Mệnh bám chặt dây cương chiến mã, ánh mắt phát ra vẻ sắc bén chấn nhiếp nhân hồn.

Ba vạn đại quân Huyết Xích quân đều phát giác ra Bắc Việt quốc đột nhiên xuất hiện từ hai bên ngoài tường thành Huyền Lạc Quan, nhưng bọn họ đều không có bất kì chút náo loạn nào, bởi vì đó là Huyết Xích quân.

“Lệnh! Đồ Phu tướng quân lĩnh 1 vạn quân giết vào Huyền Lạc Quan, dùng tốc độ nhanh nhất công thành cho ta”.


“Lệnh, Phong Ngạo Cẩm tướng quân thống lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích quân, ngăn cản quân địch bên trái”.

“Lệnh! Cố Kiếm và Tàn Thương lĩnh 1 vạn quân Huyết Xích, tiêu diệt quân địch phía bên phải!”
Cố Thiên Mệnh không chờ đợi, trực tiếp hạ lệnh nói.

“Vâng!”
Chúng tướng lĩnh Huyết Xích quân nhao nhao lĩnh mệnh, bắt đầu tự mình thống lĩnh đại quân chia nhau hành động, ngăn nắp đến cực điểm.

Trong nháy mắt, trận công thành đã đến lúc gay cấn nhất.

Trên tường thành Huyền Lạc Quan, vẫn như cũ có vô số lợi tiễn cùng đá lớn đánh tới, nhưng có bộ binh Huyết Xích quân gắt gao đỡ lấy, lúc này mới giảm bớt rất nhiều thương vong.

Có điều, mặc dù như vậy, tướng sĩ Huyết Xích quân vẫn như cũ chết đi không ít người, máu tươi chảy thành dòng, đem Huyền Lạc Quan nhuộm thành một mảng đỏ.

Cố Ưu Mặc đứng ở cửa thành Huyền Lạc Quan, trực tiếp ngăn cản vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc muốn chặn cửa, mỗi một thương của ông ấy đâm ra đều làm cho sàn đất lạnh lẽo dính từng sợi máu đỏ tươi và thi thể.

“Ta là đại nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc! Ai dám chiến với ta một trận!”
Cố Ưu Mặc hít sâu, hướng về sĩ tốt Bắc Việt quốc mà hét lớn, tiếng hét này như sấm chớp làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng hàn, chấn động không thôi.


“Cái gì? Đây chính là Huyết Hùng tướng quân trong lời đồn sao? Vì sao hắn ta lại ẩn núp ở trong thành?”, sĩ tốt Bắc Việt quốc vốn muốn xông tới ngăn cản, đều cảm thấy kinh hãi, vô thức lùi lại vài bước, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào Cố Ưu Mặc cũng không có.

“Hắn ta chính là Cố Ưu Mặc của Cố gia.

Ai...!ai có thể ngắn cản chứ?”, Cố Ưu Mặc một tiếng rống, làm sĩ khí của vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giảm đi, thậm chí ngay cả can đảm đánh một trận cũng dần tiêu tan.

“Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc...” trên tường thành, chủ tướng Âu Bác Xuyên của Huyền Lạc Quan cũng nghe thấy tiếng hét ấy, cho dù là ông ta cũng không khỏi run lên.

Cảm thấy từng trận hàn ý len lỏi trong tim, sắc mặt tái nhợt đi vài phần.

Mà ngay sau khi khí thế của sĩ tốt Bắc Việt quốc bên trong Huyền Lạc Quan sa sút, một đạo tiếng gầm điên cuồng muốn xuyên qua chân trời từ bên phải tường thành đánh tới trước mặt tinh binh Bắc Việt quốc.

“Dụ Hồng Bắc Việt quốc ở đây, lẽ nào để cho đám giặc cỏ các người làm càn”.


Từ bên phải phía dưới Huyền Lạc Quan chui ra một thân ảnh khôi ngô mặc khôi giáp màu đen nhanh chóng vọt tới, hùng hổ ngửa đầu lên mà rống.

Sau đó, tinh thần sa sút của Bắc Việt quốc ở Huyền Lạc Quan lập tức hồi phục, kích động không thôi hô to: “Là Dụ tướng quân, là Dụ tướng quân tới rồi”.

“Các huynh đệ, Dụ tướng quân tới rồi, chúng ta nhanh chóng chém giết hết đám giặc này thôi”, trong các sĩ tử Bắc Việt quốc, một giáo úy giơ lưỡi dao sắc bén trong tay lên cổ vũ cho quân tâm.

Dưới tường thành, Cố Thiên Mệnh híp mắt nhìn nam tử trung niên cực nhanh giết tới cách đó không xa bên tay phải, bàn tay hắn chậm rãi đặt lên kiếm Kinh Hồng.

Chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ thế công của Huyền Lạc Quan liền đến tình huống kịch liệt cực điểm..

Bình Luận (0)
Comment