Tu La Kiếm Thần

Chương 255


Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc đứng sừng sững trên hư không ở phía xa xa thấy vậy, tâm thần run rẩy, không ngờ hoàng triều bồi dưỡng Tư Như Tâm nhiều năm như vậy, vậy mà lại là người của Huyết Xích quân Thiên Phong quốc.

Ngực Công Lương Tử Trạc phập phồng bất định, vẻ tức giận cùng kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

“Tặc tử! Ngươi lại là gián điệp của Huyết Xích quân, quả nhiên đáng chết!”, Công Lương Tử Trạc phẫn hận không thôi lớn tiếng quát, tu vi Địa Huyền trung kỳ của ông ta bạo phát toàn bộ chiến trường, kinh hãi phong vân.

Tư Như Tâm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Công Lương Tử Trạc mà đem ánh mắt đặt ở đám quân Bắc Việt quốc đang không ngừng xông tới, giọng nói tràn ngập sát ý: “Mở cửa thành, chi viện Huyết Xích quân, tru sát giặc Bắc Việt”.

Rầm!
Thoáng cái, cửa Diệp Thành mở rộng, bước ra gần năm ngàn tướng sĩ, hướng về tốt sĩ Bắc Việt quốc mà chém giết.

Mà mưa tên trên tường thành cũng không hề ngừng lại, một mực bắn chết tốt sĩ Bắc Việt quốc.

Chỉ là trong chớp mắt, bốn phương tám hướng của Diệp Thành xuất hiện vô số thi thể, nhiệt huyết nóng bỏng kia như bay lên hư không, hình ảnh đó khiến người người hít thở không thông.

“Giết...”
Nhất thời, tiếng chém giết từ các phương hướng mà đến, chui vào tai mỗi người.


Công Lương Tử Trạc cùng Cố Ưu Mặc hai người đều không động thủ, bởi vì đối với những người có ảnh hưởng đến toàn cục như họ, một khi động thủ, tất nhiên sẽ bị đối phương ngăn cản.

Bởi vậy, hai người đều đang chờ một cơ hội, cứ thế đứng ở hư không đối đầu nhau.

Ầm ầm...!
Thanh âm binh khí va chạm chém giết cuốn lên, đem mặt đất bên ngoài Diệp Thành nhấc lên từng mảnh cát vàng.

Tuy rằng hơn năm ngàn tướng sĩ Huyết Xích quân, cộng thêm năm ngàn viện quân từ trong thành đi ra nhưng chênh lệch với quân địch Bắc Việt quốc vẫn rất lớn, có điều thanh thế của bọn họ cũng không hề thấp hơn quân Bắc Việt.

Mỗi tướng sĩ của Huyết Xích quân đều là dũng binh đã trải qua hàng trăm trận chiến, bọn họ đều có thể dùng 1 địch 10, cực kỳ dũng vũ.

Nếu gặp phải một sĩ tốt Bắc Việt quốc khó nhằn, cũng đã có sát trận của Huyết Xích quân chờ đợi.

Đoạn thời gian trước, thất bại trong trận chiến Huyền Lạc Quan đã làm cho vô số người hiểu được sự dũng mãnh của Cố Ưu Mặc.

Cho nên, Công Lương Tử Trạc biết rõ mình chỉ có thể đối kháng với Cố Ưu Mặc mà không thể bắt được ông ấy.

Bởi vậy, Công Lương Tử Trạc đang chờ một người đến, một người có thể cùng ông ta bắt tay liên hợp để chiến đấu với Cố Ưu Mặc.

“Thiên Mệnh, hi vọng cháu có thể nhanh chóng tới đây”.

Cố Ưu Mặc đang chờ Cố Thiên Mệnh tới, chỉ cần Cố Thiên Mệnh đến phía sau Bắc Việt quốc, tất nhiên có thể đánh tan thế tấn công của Bắc Việt quốc, sau đó bọn họ liền có thể trước sau giáp công đối phó với Bắc Việt quốc, giành được thắng lợi trong trận chiến này.

Gió đang thổi, người đang hò hét, cát vàng bốn phía nổi lên.

Rầm rập...!
Cách khu Diệp Thành không xa, Cố Thiên Mệnh thống lĩnh đại quân cũng đang vội vàng chạy tới.

“Đã khai chiến rồi”, Cố Thiên Mệnh liếc mắt nhìn bóng đại quân của Diệp Thành, nghe từng đợt tiếng chém giết truyền đến, đáy lòng thoáng trầm xuống tự nhủ.


“Toàn quân nghe lệnh! Tru sát giặc Bắc Việt”.

Cố Thiên Mệnh giơ trường thương trong tay lên, nhìn chiến sự khẩn cấp phía trước, mạnh mẽ ra lệnh.

Sau đó, dưới tướng lệnh của Cố Thiên Mệnh, gần 4 vạn đại quân mãnh liệt xông về khu Diệp Thành, hướng về hậu phương quân địch mà giết.

“Hỏng rồi! Quân địch bao vây phía sau chúng ta”.

Tướng sĩ quân Bắc Việt ở phía sau lập tức phát hiện ra bóng dáng Cố Thiên Mệnh và đại quân, sợ hãi hô to không thôi.

Xoạt xoạt xoạt...!
Lập tức, tướng sĩ phía sau quân Bắc Việt quốc liền phản ứng lại, muốn ngăn cản đám người Cố Thiên Mệnh.

Trong lúc nhất thời, Cố Thiên Mệnh liền dẫn theo hơn 4 vạn đại quân cùng với quân Bắc Việt quốc chém giết điên loạn.

Bởi vì có Cố Thiên Mệnh đến, đã trực tiếp làm cho toàn bộ chiến cuộc xuất hiện thay đổi, áp lực ngăn cản của tướng sĩ Huyết Xích quân ở phía dưới Diệp Thành giảm đi phân nửa.

“Tiểu tử, cuối cùng cũng tới rồi”, Cố Ưu Mặc lăng không mà đứng, nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia vui mừng.

Cố Thiên Mệnh ném trường thương ra, trực tiếp đâm thủng hơn 10 sĩ tốt Bắc Việt quốc mới cắm trên mặt đất, sau đo hắn rút kiếm Kinh Hồng bên hông xuống.

Một kiếm vung ra, liền chém ra kiếm quang dài mấy chục thước, chém giết hàng chục sĩ tốt Bắc Việt quốc đang xông tới.


“Bắc Việt quốc, đã đến lúc phải thật sự trả giá rồi”, con ngươi sắc bén của Cố Thiên Mệnh phát ra hàn ý, làm cho vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc giống như rơi xuống vực sâu.

Giờ khắc này, Cố Ưu Mặc cũng không chần chừ nữa, ông ấy trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía Công Lương Tử Trạc trên đầu trời phương xa giết tới.

Công Lương Tử Trạc thấy vậy, nội tâm cực kỳ rung động, chưa từng nghĩ con đường phía sau mình lại bị viện quân của Thiên Phong quốc ngăn trở.

Mà bởi vì mình đặt hết tâm thần ở chuyện vây quét Cố Ưu Mặc, cũng không để ý đến tình hình Vân Liễu thành bên kia.

“Hừ”, Công Lương Tử Trạc đành phải ngưng thần tụ khí, ngăn cản khí thế hiển hách của Cố Ưu Mặc.

Ngay tại thời khắc này, không biết từ đâu vang lên một đạo âm thanh.

“Ta.

Là ai?”
Thanh âm này rất trầm thấp, khàn khàn, lại truyền đến trong tai mỗi người,khiến ai nấy đều thấy tâm hồn mình run lên..

Bình Luận (0)
Comment