Tu La Kiếm Thần

Chương 32


Bỗng nhiên, Cố Thiên Mệnh chợt trợn tròn mắt, hơi thở cũng trở nên mạnh mẽ, một luồng khí đầy mạnh mẽ lao vụt lên cao.
“Kiếm thể sơ nhập, vẫn còn cách tiểu thành một khoảng ngắn, nhưng dù thế thì sức mạnh của cơ thể này đã hơn trước đó không chỉ là mười lần”.
Cố Thiên Mệnh siết chặt nắm đấm, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng khiến con người ta hít thở không thông.
Làm việc không thể nóng vội, hôm nay đã có được thu hoạch, Cố Thiên Mệnh không xông vào trong Kiếm Khư nữa mà lùi về phía sau một đoạn.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh lấy trong tay nải ra một chiếc áo trắng che đi vô số miệng vết thương trên người.

Nhưng trên mặt hắn vẫn có một vết kiếm rất sâu, trông có vẻ đầy cô độc và ngạo mạn.
Cố Thiên Mệnh không tiếp tục vào trong Kiếm Khư, mà đi vòng quanh ngoài Kiếm Khư để quan sát kiếm khí bất diệt đã tung hoành khắp trăm năm.
“Kiếp trước nếu ta chuyên tu một đạo đến đại thành thì chắc là bây giờ đã dạo chơi ở một cảnh giới khác rồi đấy nhỉ!”, nhìn thấy Kiếm Khư rộng lớn khiến con người ta sợ hãi, Cố Thiên Mệnh thổn thức lắc đầu tự nói.
Hắn rất khâm phục kiếm tu từng tung hoành thiên hạ trăm năm trước, có thể tu kiếm lên đại thành ở cái nơi cằn cỗi thế này, thiên tư và khả năng lĩnh ngộ có thể nói là ngàn vạn người không có một.
Cố Thiên Mệnh thong thả đi dạo bên ngoài Kiếm Khư, hắn phát hiện mỗi một luồng kiếm khí trông có vẻ giống nhau nhưng lại có sự khác biệt rất lớn, bên trong kiếm khí có những ý cảnh phức tạp và rườm rà, không phải là thứ mà người bình thường có thể xem hiểu được.

“Một tảng đá to?”, bỗng nhiên, Cố Thiên Mệnh phát hiện trước mặt mình không xa có một tảng đá trông cực kỳ nổi bật, hắn khẽ nhíu mày nói: “Hình như bên trên có đồ vật gì đó…”
Vì thế, Cố Thiên Mệnh tụ khí lao đi, tốc độ rất nhanh chạy tới bên cạnh tảng đá cao hơn hai mươi mét.
Xung quanh tảng đá bị vô số kiếm quang bao vây, muốn tới gần bán kính năm mươi mét quanh nó cũng là một vấn đề cực kỳ lớn, e là cao thủ cảnh giới Địa Huyền trong tình huống này cũng khó di chuyển dù chỉ là một bước.
“Là một tấm bia đá!", Cố Thiên Mệnh đứng cách đó tầm gần trăm mét, hắn ngẩng đầu nhìn tảng đá to tướng, khẽ nói: “Trên đó viết là…”
Chỉ mới liếc mắt một cái, trong mắt Cố Thiên Mệnh đã xuất hiện vẻ căng thẳng, trong lòng dâng lên thứ cảm xúc phức tạp.
Trong Kiếm Khư, trên tấm bia đá là những chữ.
Thượng thư: Thiên hạ trăm nước, ai có thể đỡ được một kiếm của ta.
Hạ hữu: Năm đó cố nhân, nay đang ở nơi nào.
Nét chữ những đường kiếm sắc bén, trông có vẻ như đủ sức tiêu diệt cả thiên hạ.

Từng đường từng nét đều bao trùm những hàm ý sâu xa.

Ý phá tan cả trời cao, như ánh sáng lọt vào trong mắt Cố Thiên Mệnh.
“Tên của Kiếm Tôn, quả nhiên… Danh bất hư truyền”.
Dù là tầm nhìn cùng với những suy nghĩ của Cố Thiên Mệnh bây giờ, thì tấm bia đá sừng sững giữa trời cùng với kiếm khí đó cũng phải khiến hắn khen ngợi một tiếng.
Chỉ là trên tấm bia chỉ khắc ngắn ngủi hai câu, Cố Thiên Mệnh đã có thể cảm nhận được sự bi thương vô tận của kiếm tu năm đó.
Năm đó khi kiếm tu còn yếu ớt, không thể che chở cho hồng nhan tri kỷ của mình.

Khi đã tu đạo thành công, không có ai đỡ được một kiếm của ông ta, lại phát hiện cố nhân và hồng nhan đều không còn nữa.

Đó là nỗi bi thương và cô độc đến mức nào cơ chứ.
Dù có thể lật được cả đất trời, dù một kiếm có thể hủy diệt cả hoàng triều thịnh thế, thì cũng làm được gì đâu? Người năm đó đã không còn nữa, hồng nhan năm đó cũng trở thành một đoạn ký ức đau lòng.
Kiếm đạo đại thành, cuối cùng cũng không tìm được những người xưa cũ.

Sau khi kiếm tu tiêu diệt hoàng triều thịnh thế, thì nỗi lòng bất đắc dĩ và đau thương ấy e là không ai thấu được.
Sau đó, kiếm tu vì quá đau lòng, cảm thấy kiếm trong tay mình dù có vô địch thì cũng không thể giúp ông ta hoàn thành được mong muốn.

Vì thế, ông ta đã rơi vào trạng thái phong ma, khắc lên bia đá hai hàng chữ rồi cứ thế mai danh ẩn tích.
“Một đời thiên kiêu vì tình mà khổ, muốn thoát ra được e là khó hơn lên trời”, Cố Thiên Mệnh thoáng tiếc hận thở dài.
Xu thế của kiếm khí quanh quẩn trăm năm vẫn không giảm, ước nguyện với trời cao tung hoành trăm nước mà trường tồn.
Kiếm tu trăm năm trước quả nhiên không phụ cái danh Kiếm Tôn.
Cố Thiên Mệnh nhìn tấm bia đá, hắn đã nhìn chằm chằm nó rất lâu không di chuyển.

Dù sắc trời bắt đầu tối, hắn cũng đứng yên đó nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn chằm chằm tấm bia đá.

Thời gian từng giây trôi qua, Cố Thiên Mệnh vẫn đứng thẳng người, đối mặt với tấm bia đá xa xa.
“Thiên hạ trăm nước, ai có thể đỡ được một kiếm của ta!”
Dần dà, Cố Thiên Mệnh nhìn bia kiếm đến mức bước vào một cảnh giới lạ lùng, ánh mắt sâu thẳm của hắn dừng lại trên bia đá, mặc cho gió mạnh thổi qua cũng không hề lay động.
Dưới áp lực của những kiếm khí lạnh lẽo và vô vàn tử khí, trong những đợt gió gào thét kia, Cố Thiên Mệnh yên tĩnh mấy canh giờ cuối cùng cũng cử động ngón tay.
Rồi sau đó, Cố Thiên Mệnh chậm rãi sải bước, đôi mắt lóe lên tia sáng.

Hắn đứng đó nhảy lên bắt được một kiếm khí xoay quanh giữa hư vô.
Quần áo màu trắng trên người bay bay, mái tóc đen như mực xõa xuống bờ vai rộng và đầy mạnh mẽ, kiếm khí sắc bén bị nắm chặt trong tay.

Trong nhát mắt, hơi thở điềm tĩnh như nước của Cố Thiên Mệnh đã hóa thành mũi nhọn, cả người như luồng sáng lạnh vút thẳng lên trời cao..

Bình Luận (0)
Comment