Tu La Kiếm Thần

Chương 45


Giọng nói của ông lão vẫn quanh quẩn trong ngoài tửu lâu thật lâu không tản đi.

Thấy vậy ánh mắt Cố Thiên Mệnh tối sầm lại, hơi thở hắn vừa động, ngón trỏ dựng thẳng hình kiếm liền phất ngang chém ra ngoài cửa tửu lâu.

Ầm!
Tiếng nổ như sấm rền chợt vang lên.

Ngón tay như kiếm, khí hóa thành tia sáng rực rỡ, ánh kiếm xé rách không khí b ắn ra tứ phía, rạch ra một vết nứt dài hơn 50 mét.

“Kiếm ý!”
Tại một giây Cố Thiên Mệnh thi triển chiêu thức, thân thể khom còng của ông lão đột nhiên rung lên, đôi mắt trũng hoáy càng co rút kịch liệt, kinh ngạc thốt lên.

Ban đầu vì Cố Thiên Mệnh vận dụng bí thuật Mông Thiên nên tu vi bị che giấu khiến ông ta căn bản nhìn không ra.

Trước mắt khi kiếm khí huyền khí của hắn vung ra, ông ta mới phát giác ra tu vi của Cố Thiên Mệnh chẳng qua mới đạt tới cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ mà thôi.

"Dựa vào tu vi Nhân Huyền khống chế kiếm ý, điều này… điều này làm sao có thể?"

Phải có thiên phú bậc nào khi chỉ dựa vào tu vi Nhân Huyền đã lĩnh ngộ được kiếm ý? Độc Cô Thương năm xưa cũng không sở hữu tư chất vô song như vậy.

Sự mỉa mai, hoài nghi, khinh thường vừa rồi của ông lão trong chớp mắt càng lúc càng trở nên hỗn độn.

Đôi mắt trống rỗng thâm trầm của ông ta nhìn chòng chọc vết nứt trên mặt đất, thân thể lại kinh sợ run lên bần bật, bởi ông ta phát hiện ra kiếm khí trên rãnh nứt kia thật lâu vẫn chưa tiêu tan mà phiêu tán ra xung quanh: "Kiếm ý cảnh giới tiểu thành! Sao có thể!"
Đôi môi khô nẻ của ông ta lúc này không ngừng run nhẹ, ánh mắt ông ta nhìn Cố Thiên Mệnh phủ đầy kinh hãi, trong lòng cũng nổi lên hàng loạt sóng lớn, không cách nào bình tĩnh lại.

Yến Hàn đang quan sát ở một bên thì hít một hơi thật sâu, nỗ lực để bản thân duy trì điềm tĩnh.

Tuy rằng hắn biết Cố Thiên Mệnh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, nhưng một lần nữa chứng kiến màn này vẫn không thể nào thư thái nổi.

Còn Ôn Nhược Mai thì chết lặng nửa ngày, cuối cùng không kìm được phun ra một câu khiến người ta nghe được phải sững sờ: "Á, tửu lâu của ta! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ngươi vậy mà dám phá cửa tiệm của ta!"
"! ", thấy phản ứng không giống người thường này của nàng ta, Yến Hàn ngỡ ngàng giật giật khóe miệng, xem ra bản thân đã nhìn không thấu thế giới này rồi.

Đây thế nhưng là kiếm ý! Hơn nữa còn được chủ thượng thông qua tu vi Nhân Huyền lĩnh ngộ ra! Nha đầu này vậy mà… vậy mà mắng chủ thượng phá hủy cái tiệm nhỏ bé này của nàng ta.

Yến Hàn âm thầm che ngực, cảm thấy linh hồn mình có chút nghẹt thở.

Tâm tính Ôn Nhược Mai thông suốt, từ khi còn nhỏ chưa bao giờ nghe ông nội nhắc qua về chuyện tu luyện, cảnh giới Nhân Huyền sơ kỳ của nàng ta cũng dựa vào chính bản thân mà tu thành thì sao biết được kiếm ý có ý nghĩa như thế nào?
Nàng ta chỉ biết, tửu lâu mà mình vất vả dựng lên cứ như vậy bị đập phá rồi, đoán chừng sẽ không thể mở cửa bình thường trong một thời gian dài.

Nàng ta tức giận đùng đùng chống tay lên chiếc eo thon thả, định đến tính sổ với Cố Thiên Mệnh.

“Tiểu Mai, lui xuống! Không được vô lý”, trước khi Ôn Nhược Mai đến được bên cạnh Cố Thiên Mệnh, ông lão đã nghiêm giọng quở trách.

“Vâng, ông nội”, nghe được lời này, Ôn Nhược Mai chỉ có thể phồng má trắng nõn, trút bỏ lửa giận ngút trời.

“Lão nhân gia, bây giờ ông cảm thấy thế nào?”, Cố Thiên Mệnh nhàn nhạt cười hỏi.

Ông lão tóc trắng xóa nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự kinh hoảng phức tạp dưới đáy lòng, trầm giọng nói: "Nhóc con, ngươi lĩnh ngộ kiếm ý bao lâu rồi, vậy mà đạt tới cảnh giới tiểu thành”.

“Kiếp này tính đâu ra đó thì luyện kiếm được mười ngày rồi”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc trả lời: "Ừm… là vài ngày trước”.

Mười ngày? Kiếm ý tiểu thành?
“! ”, không nói nên lời, ông lão cảm thấy khóe miệng đã không phải của mình nữa, nó không ngừng co giật, quả thực không có cách nào hình dung tâm tình của bản thân lúc này.

Ông ta không chú ý đến ‘kiếp này’ trong miệng Cố Thiên Mệnh, nhưng dù có làm vậy, ông ta cũng tuyệt đối không ngờ tới hắn là chuyển thế của cường giả Thiên Huyền đỉnh phong của kiếp trước.

Cố Thiên Mệnh thực sự không nói dối, thời gian tu kiếm ở kiếp này xác thực chỉ tầm mười ngày.

“Lão nhân gia, ông nói đi! Ông còn chưa trả lời ta đó, có muốn luyện cho ta một thanh kiếm hay không?”
Sao Cố Thiên Mệnh lại không biết giờ phút này trong lòng ông lão chấn động và suy sụp đến mức nào, nhưng đây chính là kết quả mà hắn muốn, nếu không làm sao mới có thể khiến luyện khí sư kiêu ngạo này ra tay?
Lồ ng ngực ông lão phập phồng, quay đầu nhìn phía Ôn Nhược Mai đang tủi thân kia, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu Mai, đi lấy hộp kiếm màu đen trong phòng ta ra đây”.

“Vâng”, Ôn Nhược Mai lầu bầu một tiếng, sau đó làm theo sai bảo của ông lão, mang ra một hộp kiếm đen dài chừng 1.

2 mét.

Cố Thiên Mệnh đảo mắt nhìn hộp kiếm trong ngực Ôn Nhược Mai, lại liếc tới khuôn mặt u ám của ông lão mà hỏi: "Kiếm này là ý gì?”
“Mở ra xem xem có vừa tay hay không”, lồ ng ngực ông lão nhấp nhô, nỗ lực kìm nén sự kinh động trong lòng.

Nghe vậy Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở ra hộp kiếm màu đen mà Ôn Nhược Mai lấy ra.


Nắp hộp vừa hé, một thanh kiếm dài một mét với mũi kiếm ánh sắc xanh tỏa ra linh khí xuất hiện trước mắt hắn.

Kiếm dài một mét, chuôi màu đen bạc, lưỡi kiếm sắc trong không chút pha tạp, hai cạnh lấp lánh từng sợi sáng xanh.

“Kiếm, tên gọi là gì?", hai mắt Cố Thiên Mệnh sáng rực, nhịn không được vươn tay phải vuốt v e thân kiếm.

“Kinh Hồng”, ông lão khịt mũi đáp.

“Kinh Hồng Kiếm….

- một kiếm kinh hồng trải vạn dặm máu…”, Cố Thiên Mệnh lẩm bẩm một tiếng, tiếp đó rút kiếm, không kìm được lại bổ một đường về phía cửa.

Ngay lập tức một tia sáng lạnh lẽo thoáng lướt qua.

Đôi mắt xinh đẹp của Ôn Nhược Mai cũng theo đó lóe lên, sau đó ngửa mặt lên trời rống to, phẫn nộ chửi thề: "Tửu lâu của bà đây! Tên khốn kiếp, ngươi còn chém nó!”.


Bình Luận (0)
Comment