Tu La Kiếm Thần

Chương 57


Ai cũng biết để nói ra những lời này, Cố Ưu Mặc phải dùng bao nhiêu khí lực, nhưng không người nào có thể hiểu được áp lực mà Cố Ưu Mặc phải chịu đựng, càng không ai biết trong lòng ông ấy ưu thương đến nhường nào.

Ông ấy là nhị thúc của Cố Thiên Mệnh, một đời anh dũng đỉnh phong thiên hạ, được vô số người xưng tụng Huyết Hùng tướng quân, khiến vô số người nghe tên mà sợ mất mật.

Vốn dĩ, ông ấy là trụ cột của Cố gia, nhưng lại bởi vì một trận huyết chiến mà rơi vào cảnh tàn phế, không còn cái tư thế oai hùng năm đó nữa.

Ông ấy thường nghĩ, nếu mình chết trong trận chiến 5 năm trước, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Cố Ưu Mặc hi vọng Cố Thiên Mệnh có thể tu hành, như vậy gánh nặng trên vai ông ấy sẽ có người cùng chia sẻ, dù có phải trả giá đắt cũng muốn làm cho Cố Thiên Mệnh trưởng thành.

Thế nhưng câu trả lời vừa rồi của hắn khiến tia hi vọng cuối cùng của Cố Ưu Mặc cũng tan thành mây khói.

“Để Thiên Mệnh ở rể Lý gia, là muốn nó sống một đời bình yên an ổn.


Sự huy hoàng của Cố gia sẽ dần mất đi, với bản tính của thằng nhóc này, sợ là khó có được thiện quả.

Sau này có Lý gia chấn nhiếp, nó có thể vô ưu vô lo, ta cũng có thể yên tâm mà đi gặp đại ca rồi”.

Cố Ưu Mặc chậm rãi khép con ngươi lại, giống như một dòng nước tĩnh mịch, nội tâm thì thào tự nói.

Cảm giác lạnh lẽo nồng đậm tràn lan trong đại viện, phảng phất trời đất này đều đang bi thương khóc than.

Nhìn bộ dáng của Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố, Cố Thiên Mệnh làm sao có thể không hiểu được đây.

Hắn rất muốn nói mình không còn là Cố Thiên Mệnh lúc trước nữa, muốn nói với họ mình bây giờ đã có thể tu hành.

Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh vẫn như cũ không nói ra sự thật, mà hướng về Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố nặng nề hành lễ:“Thiên Mệnh hiểu rồi, xin ông nội và nhị thúc yên tâm”.

Nếu Cố Thiên Mệnh tùy tiện nói cho họ biết mình có thể tu hành, như vậy tất nhiên sẽ bị bọn họ tra hỏi, thậm chí còn ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của hắn.

Hơn nữa, trong kinh thành có rất nhiều người không hy vọng hắn có thể tu hành, nếu bị bọn chúng phát hiện, chỉ sợ sau này nguy hiểm trùng trùng.

Quan trọng nhất là, Cố Thiên Mệnh còn cần dùng thân phận “công tử ăn chơi” này để che dấu một vài thứ, cũng thuận tiện cho bản thân sắp xếp công việc.

Vì vậy hắn lựa chọn không nói thật cho Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố.

Nước ở kinh thành, rất sâu...!
“Ừm, cháu đi nghỉ ngơi trước đi”, ông cụ Cố mệt mỏi phất tay áo nói.


“Vâng”, Cố Thiên Mệnh nhìn hai người rồi liền rời khỏi đại viện, đi về trạch viện của mình.

Đối với bên ngoài, hắn vẫn là vị công tử tham ăn tham chơi, thích dính vào thị phi.

Bên trong hắn lại là nhân vật kh ủng bố, tâm tư thâm trầm, ngay cả Yến Hàn cũng không dám có một chút bất kính.

“Hai ngày sau nếu Lý gia thật sự mang sính lễ tới cửa, quân thượng Thiên Phong quốc tất nhiên sẽ ban chiếu thư, đến lúc đó mọi việc sẽ không cứu vãn được nữa”, Cố Thiên Mệnh đứng thẳng như cây liễu, đôi mắt hơi nhíu, nhìn bầu trời mênh mông lẩm bẩm:“Hiện tại, mỗi bước đi xuống đều phải vững, nếu không, Cố gia ta sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục”.

Yến Hàn im lặng đứng phía sau Cố Thiên Mệnh, giống như một con thuyền chìm lặng lẽ không lời.

Đối với Yến Hàn mà nói, uy áp Cố Thiên Mệnh lúc trước bộc phát đã đánh động linh hồn cốt tủy hắn ta, Yến Hàn chưa bao giờ cảm nhận được loại áp lực không thể phản kháng đó, cho dù là kiếm tôn trăm năm cũng kém một bậc.

Cho nên, hắn tin chắc rằng, trên thế gian này không ai có thể ngăn cản bước chân của Cố Thiên Mệnh, hắn ta chỉ cần yên lặng theo sát bên cạnh Cố Thiên Mệnh là được.

“Yến Hàn”, Cố Thiên Mệnh nhìn trời xanh, trầm ngâm nói.

“Chủ thượng”.


Yến Hàn vội vàng tiến lên nửa bước, khom người hành lễ.

“Trải qua vài ngày mài giũa, ngươi có tự tin bước vào đạo quỷ tu không?”, Cố Thiên Mệnh hai tay chắp sau lưng, con ngươi lạnh lùng cao ngạo có một cỗ ý chí lăng vân thiên hạ bùng lên, làm cho nội tâm Yến Hàn cả kinh.

“Hồi bẩm chủ thượng, đạo quỷ tu mênh mông rộng lớn, ta chỉ biết vài phần nông da, không dám loạn ngữ”, Yến Hàn dừng lại một chút, khẽ cắn răng cung kính trả lời.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi gật đầu, hắn biết rõ sự thâm ẩn của đạo quỷ tu, nhất mạch này không khác gì con đường nghịch thiên, mỗi một bước đều sẽ bị thiên đạo ngăn trở, muốn thật sự hiểu rõ nó, chỉ sợ khó hơn lên trời.

Có điều, Cố Thiên Mệnh cũng không có thời gian chờ Yến Hàn tự mình lĩnh ngộ, trong giọng nói hờ hững của hắn tự có một cỗ khí tức không cho phép người khác nghi ngờ: “Tối nay, ta muốn ngươi bước vào cảnh giới Địa Huyền, chân chính đi lên con đường quỷ tu”.

“Tối nay!”, Yến Hàn ngây ngẩn cả người, đôi mắt nhấc lên nhìn chăm chú vào Cố Thiên Mệnh, không dám tin mà hỏi:“Chủ thượng, tối nay, chỉ sợ có chút quá gấp rồi.

Cái này...”..

Bình Luận (0)
Comment