Tu La Kiếm Thần

Chương 8


Cố Nghị ngồi trên ghế chủ toạ nhìn thấy tình hình này, sâu trong mắt thoáng hiện vẻ nghiêm túc, ông ấy quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng lẻ loi trong đại đường, uy nghiêm trầm giọng nói:“Thiên Mệnh, không được quá đáng, mau xin lỗi Lý đại nhân”.
Cố Nghị vừa nói xong, trong lòng lập tức cay đắng.

Nhiều năm trước đây, Cố gia có tiếng tăm hiển hách, thế lực lớn mạnh, đâu cần phải “lấy lòng” Lý gia, còn để cháu trai phải mình đi ở rể nhà họ.
Thấm thoắt Cố gia đã xuống dốc đến mức này ư?
Cố Nghị ngồi trên ghế chủ toạ, mặt không cảm xúc nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ.


Nếu không nhờ Cố gia và Lý gia có quan hệ thân thiết, chỉ sợ ngay cả tư cách ở rể Lý gia Cố Thiên Mệnh cũng không có.

Dù sao hiện tại danh tiếng của Lý gia không hề thua kém Cố gia, hơn nữa Cố Thiên Mệnh còn vô dụng như thế, cả ngày chỉ biết gây rắc rối.
Nghĩ tới đây, dường như mái tóc của Cố Nghị lại bạc thêm vài sợi.
“Ông nội”, mặc dù Cố Thiên Mệnh đã khôi phục ký ức của kiếp trước, mắt nhìn không còn giống người thường, nhưng khi đối mặt với ông cụ Cố, hắn vẫn không dám bất kính, bởi vì nếu không có ông ấy, có lẽ chưa tới hai mươi tuổi thì hắn đã chết, càng đừng nhắc đến việc mở giác quan thứ sáu, khôi phục ký ức.
“Ông nội, hôm nay xin ông hãy tin vào mọi quyết định của Thiên Mệnh”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người qua nặng nề cúi đầu với Cố Nghị, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Cố Nghị như đang bày tỏ lòng kính yêu của mình.
Nhìn vào mắt Cố Thiên Mệnh, nhìn thân hình cao lớn của hắn, trước mắt Cố Nghị tựa hồ xuất hiện một bóng dáng, bóng dáng ấy từ từ chồng lên bóng dáng Cố Thiên Mệnh, một giọng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai: Phụ thân, đợi đến cuối năm nay con trở về, con sẽ quỳ gối vấn an người.
Đáng tiếc, câu nói quanh quẩn bên tai ấy đã trở thành lời từ biệt vĩnh cửu.
Vào gần cuối năm đó, lời vấn an mà Cố Nghị chờ đợi lại biến thành một thi thể lạnh lẽo bê bết máu.

Kể từ ấy, uy danh của Cố gia nhất thời rơi vào sự mơ hồ, Thiên Phong Quốc cũng mất đi một vị tướng tài.
Bây giờ Cố Nghị nhìn phong thái và đôi mắt sâu thẳm quen thuộc của Cố Thiên Mệnh, thầm cảm thán đứa trẻ năm xưa đã trưởng thành rồi.
“Cháu là con cháu của Cố gia, mọi thứ… sẽ dựa theo quyết định của cháu!”, Cố Nghị suy tư một lúc rồi đặt hai tay lên tay vịn ghế, hé mở bờ môi khô khốc nói.

Ban đầu Cố Nghị định quát và mắng Cố Thiên Mệnh một trận vì không biết lễ phép, nhưng ông ấy lại phát hiện hôm nay hắn không còn tính tuỳ tiện như trước, thêm vài phần oai vệ của phụ thân hắn.

Vậy nên chính Cố Nghị cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác vô cùng tin tưởng Cố Thiên Mệnh, một cảm giác rất yên tâm.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này, trong lòng đều dâng trào cảm xúc phức tạp, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Lý đại nhân, ông nói một tháng sau mang sính lễ đến Cố gia rước bổn công tử”, nhận được sự cho phép của Cố Nghị, điều lo lắng duy nhất của Cố Thiên Mệnh cũng biến mất, hắn nghiêm túc nói với Lý Thiên Nguyên:“Bổn công tử chưa đồng ý đâu, hay là thế này, một tháng sau, bổn công tử sẽ mang sính lễ tới rước tiểu thư của Lý gia, thế nào?”
Ầm!
Lời này vừa được nói ra không khác gì sấm sét giữa trời quang, đất rung núi chuyển.
Không chỉ Lý Thiên Nguyên và Cố Nghị, tất cả mọi người đều choáng váng.
Mặc dù có tin đồn rằng tiểu thư Lý gia không thể nói, nhưng nàng lại xinh đẹp động lòng người, có phong thái của tiểu thư khuê các, quý tộc quan lại muốn cưới tiểu thư Lý gia nhiều vô số kể.

Mà Cố Thiên Mệnh lại hay gây rắc rối từ nhỏ, suýt chút nữa làm náo động cả hoàng thành.

Trong triều đình chỉ cần là quan viên có địa vị, ai cũng không dám đẩy cô nương nhà mình xuống hố lửa Cố Thiên Mệnh này, không chừng một ngày nào đó hắn gây hoạ lớn còn bị liên luỵ.
Trong suy nghĩ của họ, giờ đây Cố gia không còn người nối nghiệp, thế hệ trước cũng chỉ có Cố Nghị còn sống.

Nếu sau vài năm nữa, Cố Nghị tạ thế, vậy thì địa vị của Cố gia sẽ một đi không trở lại như nước mùa xuân..

Bình Luận (0)
Comment