Tu La Kiếm Thần

Chương 82


Một đám thái giám trong ngự thư phòng nhao nhao hành lễ, sau đó liền rời đi.

Trong chớp mắt, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Mạc Tu Ương ngồi trên long ỷ cùng Cố Thiên Mệnh vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

“Miễn lễ!”, Mạc Tu Ương chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh một lát, sau đó nghiêm trang nói.

Mạc Tu Ương có thể thống trị Thiên Phong quốc mấy chục năm, tất nhiên thủ đoạn bất phàm, ông ta sao có thể để ý đến những thứ nhỏ nhặt như cái quỳ lạy kia.

Quan trọng là, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn kỹ tiểu công tử của Cố gia nổi danh kinh thành, có chút hứng thú.

“Tạ ơn Quân Thượng”, Cố Thiên Mệnh không kiêu không hèn hạ hai tay xuống, chậm rãi đứng thẳng lưng nhìn Mạc Tu Ương.

Chỉ là một cái liếc mắt này, Mạc Tu Ương liền không tin vào lời đồn của thiên hạ nữa.


Phế vật của Cố gia? Có thể bình tĩnh đứng trước mặt Quân Thượng đi ra từ núi thây biển máu?
Tên vô dụng chỉ biết ăn chơi của Cố gia? Có thể đối mặt với khí thế hoàng uy ập đến trước mặt, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích?
Điều khiến nội tâm Mạc Tu Ương cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, khi Cố Thiên Mệnh đối mặt với hoàng uy mênh mông cùng khí tức sắc bén của mình, ngay cả một tia khủng hoảng cũng không có.

Đúng, một chút cũng không có, cho dù là một chút mồ hôi lạnh cũng không.

Nhiều năm như vậy, cho dù là đại thần nhị nhẩm đương triều, hay cường giả cảnh giới Địa Huyền, khi đối mặt với hoàng uy mãnh liệt mà ông ta phát ra, cũng sẽ có chút chấn động.

Thế nhưng, Cố Thiên Mệnh lại không có chút phản ứng nào, giống như không có chuyện gì xảy ra, căn bản không có nửa điểm gợn sóng.

Đây chính là phế vật không thể tu hành sao?
Mạc Tu Ương không động thanh sắc nhíu nhíu mày, đáy lòng bắt đầu xuất hiện luồng tâm tình phức tạp, nhìn Cố Thiên Mệnh mà thầm nghĩ: “Cố gia, sao có thể có phế vật chứ? Cố lão năm xưa theo ta chinh chiến thiên hạ, Thừa Mông tướng quân và Huyết Hùng tướng quân, người nào không phải hạng thiên kiêu vô song”.

“Cố Thiên Mệnh, thế nhân nói ngươi là công tử ăn chơi vô dụng? E rằng không đơn giản như vậy nhỉ”, Mạc Tu Ương nghĩ ngợi, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm không dễ phát hiện.


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Tu Ương chưa mở miệng, Cố Thiên Mệnh cũng không nói gì.

Nếu đổi thành một người khác đứng ở vị trí của Cố Thiên Mệnh, chỉ là một vị đại thần đương triều, cũng sẽ không ngừng toát mồ hôi lạnh trước hoàng uy
Có điều, Cố Thiên Mệnh từng thấy qua những cường giả mạnh hơn Mạc Tu Ương gấp trăm ngàn lần, cũng từng xem qua cảnh tượng trời long đất lở, giờ khắc này, cho dù tu vi của hắn thấp, cũng sẽ không bởi vì tu vi cảnh giới của Mạc Tu Ương mà run sợ nửa phần.

“Ngươi, chính là đời thứ 3 của Cố gia, con trai của Cố Thừa Quân, Cố Thiên Mệnh?”, cuối cùng, Mạc Tu Ương cũng mở lời lần nữa, ông ta không chút che dấu nhìn kĩ Cố Thiên Mệnh.

“Vâng”, Cố Thiên Mệnh gật đầu trả lời, vẻ mặt thản nhiên, trong lời nói không mang theo chút tôn kính.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Thiên Mệnh, Mạc Tu Ương hơi híp mắt lại uy nghiêm nói: “Biết vì sao trẫm truyền ngươi vào cung không?”
“Nếu ta đoán không sai, là vì chuyện thông gia của Cố gia và Lý gia”, Cố Thiên Mệnh đứng ở giữa ngự thư phòng, dường như có chú không hợp, nhưng lại có vẻ cao ngạo kiên cường.

“Nghe đồn Cố tam công tử là phế vật trăm năm khó gặp, nhưng trẫm thấy hoàn toàn trái ngược với lời đồn.

Trẫm có chút tò mò, không biết ngươi có thể giúp trẫm giải tỏa nghi vấn không?”
Thật lâu sau, Mạc Tu Ương vốn tĩnh lặng như biển cả đột nhiên nâng hai tròng mắt lên, một cỗ khí tức bá vương cuồn cuồn như hoàng thành phát ra từ cơ thể ông ta, nhào thẳng về phía Cố Thiên Mệnh..

Bình Luận (0)
Comment