Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 100 - Chương 100 - Đại Loạn Đấu (2)

Chương 100 - Đại loạn đấu (2)
Chương 100 - Đại loạn đấu (2)

Chương 100: Đại loạn đấu (2)

Bóng đen đúng là Tần Mệnh, hắn ngăn viên đá lại, tại chỗ chuyển hướng, vung tay liền đem nó ném đi ra ngoài.

Năm vị đệ tử đang muốn nhào đầu về phía trước gần như không chút suy nghĩ, đuổi theo đá lớn vọt vào vòng chiến, la to:

- Của chúng ta! Đó là chúng ta!

- Ngươi...

Đường Bảo Nam đang muốn đứng dậy, Tần Mệnh đã húc đầu Sơn Hà Trọng Kiếm chém xuống.

Một loại uy lực non sông, xu thế sụp đổ, cường hoành bao phủ Đường Bảo Nam.

- A a...

Đường Bảo Nam phẫn nộ hô to, lại toàn thân phá lên luồng khí xanh, linh khí màu xanh mịt mờ bao phủ toàn thân, trong giây lát tạo thành nhánh dây dày đặc, rắn rắn chắc chắc quấn quanh toàn thân hắn.

Phốc! Đại Diễn Cổ Kiếm cường thế chém xuống, bổ ra nhánh dây, xé mở ổ bụng Đường Bảo Nam, lộ ra một đường máu đỏ tươi.

Đường Bảo Nam bị cảm giác đau đớn kéo căng toàn thân, luồng khí xanh duy trì sôi trào, hiển hóa ra những sợi đằng kịch liệt tăng nhiều, lại phân ra hơn mười nhánh dây, như là roi sắt gào thét tiến đánh, đánh về phía Tần Mệnh.

Võ pháp thần kỳ, phản ứng kinh người, càng là hoành thực lực Linh Võ bát trọng thiên cường.

Tần Mệnh không thể không lui về phía sau, mạo hiểm tránh đi nhánh dây.

- Đồ hỗn trướng, ngươi dám làm ta bị thương.

Đường Bảo Nam rốt cục cũng trì hoãn cơn tức giận, hắn vừa sợ vừa giận, lại đau lại nghĩ mà sợ, hắn động thân gào rú, như là một con gấu xanh đang phát điên, nhánh dây rậm rạp chằng chịt toàn thân nhảy múa cuồng loạn, gió táp gào thét, tình cảnh vô cùng kinh người.

Nhưng Tần Mệnh lại lần nữa giết trở về đến, không đợi hắn ra tay, thanh đằng đầy người vọt tới trước mặt hắn, gầm nhẹ một tiếng, một cỗ man lực, một hồi bộc phát gấp ba lần, Kim Cương Hám Sơn!

Răng rắc, thanh đằng bay loạn, Đường Bảo Nam bị đánh bay toàn bộ, đập vào bên trên đống đá chồng chất đằng sau lừng. Ngực hắn vừa bị cổ kiếm xé mở, tiếp theo lại bị lực lớn trùng kích cùng một vị trí, dường như trái tim đều bị chấn nát rồi, thiếu chút nữa muốn sặc khí.

Tần Mệnh bước nhanh theo vào, muốn chém giết Đường Bảo Nam.

- Dừng tay!!

Năm vị đệ tử mang theo viên đá giết trở về rồi, bọn hắn vừa thấy một màn như vậy thì dồn dập giận dữ mắng mỏ, giết qua đến.

Tần Mệnh quyết đoán quay người đánh về phía năm người, trái xuất hiện phải tránh, động tác như thỏ chạy, trực tiếp giết đến đệ tử ôm viên đá trước mặt đằng sau kia rồi, đệ tử kia hít vào một ngụm khí lạnh, hốt hoảng lui về phía sau, trong tay đang ôm bảo bối, không có nhiều tinh lực chiến đấu như vậy.

Bốn người còn lại kinh hãi, cái tốc độ gì thế này.

Tần Mệnh cách mặt đất bay lên, hai chân liên tục mãnh liệt đập mạnh, người mang viên đá đập mạnh bay đi, hắn lăng không quay cuồng, nửa đường chặn đứng đá lớn, thối lui đến bên trong chiến trường hỗn loạn.

Một loạt đột kích vọt mạnh để cho người ta hoa mắt, vừa nhanh lại hung ác, lại mạnh lại dứt khoát, như là một sát thủ có kinh nghiệm phong phú.

Đường Bảo Nam tản nhánh dây ra, lộ ra ổ bụng núc ních, máu chảy không ngớt, toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, khi trước một khắc này thiếu chút nữa đã chết rồi. Sắc mặt hắn dữ tợn, lên tiếng hô to:

- Cho ta...

- Ngao rống!

Bên cạnh đột nhiên xông ra vài con mãnh thú, chúng là lao đến vì mùi máu tươi đến.

Mặt đám người Đường Bảo Nam đại biến, hốt hoảng nghênh chiến.

- Súc sinh, đều cút ngay cho ta!

- Bảo Ca, ngươi lui ra phía sau, chúng ta tới.

Năm vị đệ tử cũng ôm lấy sự tức giận, rút kiếm thẳng hướng mãnh thú.

- Đánh cho ta, đánh cho đến chết.

Đường Bảo Nam che lấy bụng, núp ở phía sau đối mặt.

Một trường ác đấu, năm vị đệ tử tốt xấu cũng đã đánh lui đàn thú, thực lực của bọn hắn đều rất mạnh, đều là lục trọng thiên và thất trọng thiên. Nhưng, không có chờ bọn hắn trì hoãn hít thở, Tần Mệnh lại trở về rồi, hắn đạp lên đầu đám Linh Yêu lui về phía sau, lăng không quay cuồng, vung kiếm thẳng hướng bọn hắn.

- Đại gia ngươi!

- Ngươi có biết chúng ta là ai hay không?

- Chúng ta và ngươi có cừu oán sao? Liền nhìn chằm chằm một nhóm người chúng ta mà đánh, ngươi thiếu đạo đức phải không!

- Ta là đệ tử thân truyền của Thanh Vân Tông, Đường Bảo Nam.

Bọn hắn liên tục la lên, thế nhưng Tần Mệnh căn bản là không để cho cơ hội, rút kiếm đột sát, phối hợp với Kim Cương Kình Ám Kình, đảo mắt đả thương nặng năm vị đệ tử kia, giết đến trước mặt Đường Bảo Nam rồi.

- Bảo Ca!

Năm người kinh hô, người này làm sao lại giống như dã thú thế.

Bất quá đúng lúc này, hai mắt Đường Bảo Nam đột nhiên tỏa sáng, dường như điên cuồng vung ra Tần Mệnh, nhào vào phía trước vòng chiến:

- Hướng Thiên, cứu ta!!

Hà Hướng Thiên đang mang theo đội ngũ giết ra lớp lớp vòng vây, từ phía trước đi qua, thoạt nhìn như đã thu hoạch phong phú.

Đội ngũ của bọn hắn tối thiểu có năm mươi người, đội hình cường đại tụ cùng một chỗ, tại chiến trường tùy ý xung phong liều chết, không chỉ bắt giết Linh Yêu, cũng đang cướp bóc dong binh.

- Đường Bảo Nam?

Đội ngũ lập tức tách ra, che chở hắn đến bên trong tận cùng nhất.

- Ngươi làm sao vậy?

Hà Hướng Thiên kinh ngạc nhìn Đường Bảo Nam toàn thân là máu, ai có thể tổn thương hắn thành như vậy?

- Tên hỗn đản kia!

Đường Bảo Nam đang muốn chỉ Tần Mệnh, nhưng là... Người không còn.

Bình Luận (0)
Comment