Dùng không bao lâu, cái hòn đảo nhỏ nhìn như náo nhiệt này sẽ xuất hiện thanh âm không hài hòa.
- Tại trước khi bọn hắn kịp phản ứng, đi thuyền rời khỏi đi.
Đồng Tuyền nhắc nhở Tần Mệnh.
- Còn chưa tới tình trạng này.
- Không nên chủ quan, hơn sáu trăm người này chí ít có kẻ tham luyến Hắc Giao chiến thuyền. Hắc Giao chiến thuyền mặc dù tổn hại vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là không có cơ hội chữa trị, đã có nó, chẳng khác nào đã có tòa thành lũy di động trên biển, ai không khát vọng có được?
- Vậy hãy để cho bọn hắn thử xem.
Tần Mệnh ngồi dựa ở đầu Hắc Giao, nhẹ vỗ về bộ lông Bạch Hổ.
- Đồng cô nương, nhà của ngươi là ở đây sao?
Một tiếng gọi Đồng cô nương khiến cho trong lòng Đồng Tuyền trực tiếp không được tự nhiên:
- Cổ Hải.
- Hẳn là đại gia tộc đi.
- Làm sao, có cầu ở ta?
- Cái kia thật không có, thuận miệng hỏi một chút. Chúng ta hoạn nạn một hồi, coi như là bằng hữu rồi, chờ ngày nào đó ta tiến vào Cổ Hải, mời ta đến nhà của ngươi ngồi một chút?
- Chỉ sợ ngươi không dám đi.
- Cái này có cái gì không dám. Ngươi mời ta, ta liền đi.
- Đây chính là ngươi nói.
Khuôn mặt đẹp đẽ lãnh nhược sương lạnh của Đồng Tuyền khó được lộ ra nụ cười nhạt nghiền ngẫm.
Tần Mệnh ngươi có gan đi đầm rồng hang hổ, chưa hẳn dám đi hải tộc Cổ Hải ta—— Tử Viêm Tộc!
- Có tính toán gì không?
Táng Hải U Hồn đứng ở đầu thuyền, nhìn qua hải vực mênh mông.
- Tìm nơi giấu đi, bế quan tu luyện. Ngươi thì sao?
- Cũng thế.
Hiện trong lòng Táng Hải U Hồn chỉ có một suy nghĩ, trở lại đỉnh phong!
- Thời Không Tinh Thạch đâu? Cần phải lấy ra phân ra đi.
Đồng Tuyền nói.
- Còn băn khoăn đây này, ta nghĩ đám các ngươi đã quên a.
- Làm sao, muốn nuốt một mình?
- Ta giữ lấy cho nữ nhi bảo bối của ta.
Tần Mệnh gõ gõ mai rùa Tiểu Tổ, bảo nó đem Thời Không Tinh Thạch giao ra đây.
Đồng Tuyền một hồi im lặng, nữ nhi?
Bên trong quả trứng kia không chừng là tuyệt thế Chí Tôn, khủng bố hung thú thời đại nào đó, còn khả năng gánh vác sứ mạng nào đó, ngươi lại muốn xem là con gái đến nuôi dưỡng, thiệt thòi ngươi nghĩ ra được.
- Ngươi muốn nuôi dưỡng thế nào đều là chuyện của ngươi, đừng tai họa thời đại này.
Táng Hải U Hồn cũng nhịn không được dẫn ra câu.
Hắn có loại dự cảm, sinh linh bên trong quả trứng kia rất có thể là tới chạy nạn, nếu là chạy nạn, liền nương theo kẻ địch, thù hận bẩm sinh cùng cảm xúc trả thù, nếu như Tần Mệnh có thể khống chế được, vậy cũng không có gì để nói, nếu như khống chế không được, nguy hiểm không chỉ là Tần Mệnh, mà còn là thời đại này.
Tiểu Tổ đã sớm đem Thời Không Tinh Thạch tách ra, lấy ra một phần mười:
- Kêu gào cái gì, của các ngươi.
- Chỉ một chút như vậy?
Sắc mặt Đồng Tuyền lúng túng.
Tiểu Tổ đều không có vươn đầu ra, chỉ từ bên trong tung bay thanh âm:
- Theo như đầu người, ba mươi khô lâu, Tần Mệnh, ta, Bạch Hổ, Đại Mãnh...
- Đợi một chút! Là tính toán như vậy??
- Đó là đương nhiên, không có khô lâu, ngươi cái rắm đều ngửi không thấy.
- Ngươi...
Đồng Tuyền xấu hổ, chưa bao giờ có ai dám nói như vậy cùng nàng.
Tần Mệnh xấu hổ cười cười:
- Tiểu Tổ, lại lấy ra thêm một chút.
- Cái này đã không ít, thật muốn tính toán ra, còn phải cắt bớt của hai người bọn họ một nửa.
- Lại thêm một chút.
Tần Mệnh nói hết lời, Tiểu Tổ mới không tình nguyện từ bên trong lại lấy ra một phần mười, vẫn không quên đến một câu:
- Con quỷ nhỏ, phải học cách cảm ơn.
Đồng Tuyền giận dữ, nhưng lại không tiện phát tác, oán hận trừng mắt nhìn Tần Mệnh:
- Thật tốt thay cho một đại nam tử, dưỡng ra cái dạng Tiểu Quy gì.
Tần Mệnh ngượng ngùng nói cười:
- Bủn xỉn là bủn xỉn một chút, nhưng quy là hảo quy.
- Hảo quy? Không có nhìn ra.
Đồng Tuyền hơi chút do dự một lát, từ trên cổ tay cởi xuống một cái vòng ngọc thạch, ném cho Tần Mệnh:
- Đưa cho ngươi, ân cứu mạng, trả.
- Đây là...
Tần Mệnh cầm vòng ngọc thạch, bên trên còn giữ nhiệt độ cơ thể Đồng Tuyền, cũng có mùi thơm nhàn nhạt.
Một cái vòng tinh xảo do tử kim luyện xâu chuỗi lấy chín viên ngọc thạch kỳ quái, mỗi viên ngọc thạch đều lóe ra màu sắc ánh sáng khác nhau, này lên kia diệt, bắt đầu khởi động lấy năng lượng kỳ diệu.
Bộ dáng ngọc thạch rất quái lạ, tất cả đều là mặt người khác nhau, giống như đúc, nữ có nam có, đều đóng chặt mắt lại.
- Cửu sắc chú. Không cần hiểu lầm, không phải vật đính ước gì, cũng không có phức tạp như ngươi nghĩ. Tuổi của ta, là cô cô của ngươi đều dư xài.
Tần Mệnh xấu hổ nở nụ cười, đổ mồ hôi a, suy nghĩ nhiều.
- Nó là kiện Thối linh khí. Nhỏ máu nhận chủ, nó sẽ nuốt luyện hấp thu các loại thuộc tính linh lực trong trời đất, tự chủ rèn luyện thành linh lực giống như trong khí hải của ngươi, có thể nói như vậy, nó tương đương với cái khí hải thứ hai, có thể trong chiến đấu trực tiếp chuyển hóa thành võ pháp. Ta thấy võ pháp của ngươi đều là rất tiêu hao linh lực, nó vừa vặn thích hợp ngươi.
- Cái khí hải thứ hai? Vật quý trọng như vậy, ta...
- Nên phải đấy, ngươi cứu mạng của ta, hai ta không nợ nhau nữa rồi.
- Tần Mệnh, lần này may mắn mà có ngươi, Lôi Áo ta rất ít bội phục người khác, ngươi tính vào một cái.
Lôi Áo nhảy đến đầu thuyền, đưa cho hắn một bao quả dại:
- Vừa hái đến, không có độc, ha ha.