Lữ Thiên Tường đảo mắt qua nhìn Tần Mệnh đang đi ra, không để ý đến, trở thành kẻ săn giết có kinh nghiệm.
- Vu Chủ, Tần Mệnh khẳng định ở trên hòn đảo này, ta có thể xác định!
Táng Hoa Vu Chủ cũng không nhận ra Tần Mệnh, thần thức như thủy triều, rơi vãi vào về phía sâu xa trong hòn đảo. Mặc dù cảnh giới của nàng rút lui, thân thể vừa suy yếu vừa thống khổ, nhưng thần thức Thánh Võ ngũ trọng thiên đủ để bao trùm nửa hòn đảo.
Tần Mệnh làm bộ không biết, lặng yên mà nhìn một lát, sau đó quay người đi trở về núi rừng, nhưng khóe mắt thoáng nhìn qua, lại nhìn thấy nữ tử áo đỏ vậy mà bay lên trời, bay sâu vào trong hòn đảo.
Lữ Thiên Tường bước nhanh đuổi kịp, vọt vào núi rừng.
- Thánh Võ? Lữ Thiên Tường không tìm một chỗ thật tốt ẩn núp lấy, chạy đến nơi đây tìm cái gì?
Tần Mệnh nói một mình, tiện tay vung ra rồi Lôi Man Hiệu. Ngồi chờ bọn hắn rời khỏi lại đi, miễn cho bại lộ thuyền nhỏ, cũng bại lộ bản thân.
Thần thức Thánh Võ vẫn là rất đáng sợ.
Trước khi đi Táng Hải U Hồn đã để lại Lôi Man Hiệu cho Tần Mệnh, hắn đã không cần năm con thuyền nhỏ.
Lôi Man Hiệu đã được Táng Hải U Hồn chữa trị qua, tốc độ di chuyển ít nhất sẽ là gấp đôi so với thuyền nhỏ khác, bất luận là vượt biển hay là trốn chạy để khỏi chết, đều rất không tồi.
Tần Mệnh ngồi ở trên tảng đá tại đỉnh núi, nhìn lên nữ tử tung bay giữa bầu trời, nàng giống như rất lấy gấp gáp. Chẳng lẽ trên đảo có bảo tàng gì? Lữ Thiên Tường trước kia đã từng ở chỗ này hay sao?
Táng Hoa Vu Chủ quét thần thức một lượt hòn đảo, đừng nói Tần Mệnh rồi, một người sống đều không có, ngoại trừ cây rừng chính là Linh Yêu.
Ngoại trừ...
Táng Hoa Vu Chủ cách nghìn trượng không trung, nhìn về phía đỉnh núi Tần Mệnh, thần thức như thủy triều, cuộn trào mãnh liệt kéo tới.
Địa Võ Cảnh lục trọng thiên? Không đúng.
Dựa theo Lữ Thiên Tường giới thiệu, cảnh giới Tần Mệnh tại tứ trọng thiên.
Tần Mệnh thoáng bất an, nàng đang dò xét ta? Không phải tìm bảo tàng, chẳng lẽ là đang tìm người?
- Tiểu Tổ, giúp ta điều tra nữ tử kia cảnh giới gì.
- Nữ tử gì?
- Ở đâu ra nữ tử.
- Làm sao, tâm ngứa rồi?
- Ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Táng Hoa Vu Chủ rơi xuống trong núi rừng, ánh mắt lăng lệ ác liệt như đao.
- Ngươi xác định Tần Mệnh ở trên hòn đảo này?
- Nửa canh giờ trước còn có cảm giác, đúng là vị trí này, nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Chẳng lẽ rời khỏi rồi?
Lữ Thiên Tường hận thấu Tần Mệnh, hỗn đản chết tiệt, làm ta đây chật vật như vậy.
- Ngươi đang đùa nghịch ta?
- Không dám! Ta thật không dám! Không phải rời khỏi, chính là ẩn nấp rồi.
Lữ Thiên Tường để cho Táng Hoa Vu Chủ đợi một lát, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngưng thần cảm thụ lấy. Hắn thử nắm bắt văn ấn trên Hắc Giao chiến thuyền, cũng đang cảm thụ lấy ấn ký bên trên Anh Hồn Địa Tàng Thảo. Hòn đảo này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nếu như Tần Mệnh thật ở chỗ này, văn ấn nên có chút ít đáp lại, cho dù là một chút.
Trên đỉnh núi, Tần Mệnh càng ngày càng cảm thấy bất an, quay người đi đến đỉnh núi, xuyên qua rừng cây rậm rạp, chạy như điên về phía bãi cát.
Không cần Lôi Man Hiệu nữa, tùy tiện lấy một khúc gỗ làm thuyền.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắn đạp vào bãi cát, phóng tới hải dương, một tia máu từ trên trời giáng xuống, trùng trùng điệp điệp oanh tại mặt biển.
Oanh!
Một mảnh cánh hoa màu đỏ như máu, nhưng lại như là viên thiên thạch, sụp đổ tán lấy sóng biển, va chạm bãi cát, một cỗ bạo tạc mãnh liệt, run rẩy hòn đảo, như sâu trong tầng nham thạch đều bị đụng rạn nứt rồi, phát ra tiếng cót két trầm thấp đến đáng sợ.
Trong núi rừng phụ cận, lượng lớn túc điểu động bay, líu ríu, lông vũ bay lả tả.
Tần Mệnh kinh hồn né tránh, lui về phía sau hơn trăm thước, nhìn lại, một cánh hoa xuyên thấu trùng trùng điệp điệp đại thụ, nhanh chóng bắn nhanh, thẳng hướng Tần Mệnh.
Cánh hoa?
Chẳng lẽ... Táng Hoa Vu Chủ?
Tần Mệnh chửi bới trong đầu, thế nào lại là nàng? Làm sao nàng lại cùng Lữ Thiên Tường ở cùng một chỗ.
Bọn hắn tới nơi này là tìm ta sao?
Làm sao bọn hắn lại biết rõ ta đang ở đây?
Làm sao lại phát hiện ra ta?
Trong đầu Tần Mệnh hiện lên vô số nghi hoặc, tránh đi cánh hoa, cắn răng một cái, cánh chim màu vàng đột nhiên mở rộng, mang theo ánh vàng đầy trời, cánh chim chấn vỗ, gió lớn gào thét, ngút trời lao lên.
- Tần Mệnh, quả nhiên là ngươi.
Trong rừng rậm truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong chốc lát, vòm trời một mảnh đỏ rực. Một cánh hoa phân thành hai, hai thành bốn, không ngừng phân liệt, thoáng qua lại phân hoá nghìn vạn, như là mảnh mây lửa, vắt ngang ở trên không, huyết khí ngập trời, ngăn cản đường đi của Tần Mệnh, đem mặt của hắn đều chiếu sáng thành màu đỏ như máu.
Đáng chết!
Tần Mệnh đột nhiên phanh lại, lăng không chuyển hướng, nổ bắn ra hải vực.
Hô! Hô! Hô!
Nghìn vạn cánh hoa như là mưa to hàng lâm, nhanh chóng bắn nhanh, xẹt qua không gian, phát ra thanh âm gào thét dày đặc chói tai, mỗi mảnh cánh hoa đều kéo lấy huyết khí mãnh liệt, bắt đầu khởi động lấy năng lượng kinh người.
Tần Mệnh đã sớm được chứng kiến uy lực của những cánh hoa này, hắn không dám đón đỡ, tại trước một khắc va chạm mặt biển, mạnh mẽ chuyển hướng, mang theo cơn gió lớn xoay tròn, tiến đụng vào hải triều, chui vào đáy biển.
Nghìn vạn cánh hoa theo sát tới, như là lưỡi dao sắc bén dày đặc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên chui vào trog hải triều.