Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051 - Thất Nhạc Cấm Đảo (1)

Chương 1051 - Thất Nhạc Cấm Đảo (1)
Chương 1051 - Thất Nhạc Cấm Đảo (1)

Lôi Man Hiệu như là đầu Lôi Man chân chính, lao nhanh sâu trong hải triều cuộn trào mãnh liệt, phóng thích ra sấm sét bình chướng mãnh liệt, thủ hộ lấy Tần Mệnh bên trong.

Tần Mệnh ngưng thần ngồi xếp bằng, nắm chặt thời gian khôi phục thương thế.

- Không cần lo lắng, Lôi Man Hiệu so với tốc độ cánh hoa nhanh kia hơn, dùng không bao lâu có thể vung ra chúng. Đến, cùng Tiểu Tổ nói cảm thụ vừa rồi. Ta thấy ngươi uốn éo đến rất hăng hái đến a. Xúc cảm như thế nào đây? Nhìn bộ dáng ngươi lúc ấy gấp gáp, liền bắt lấy chà xát, giống như mấy cuộc đời chưa thấy qua nữ tử vậy. Đúng, ngươi còn cắn cổ, bả vai, mặt, tiểu tử ngươi cắn rất tập trung tinh thần a, Tiểu Tổ ta nhìn đều toàn thân khô nóng. Tiểu Tổ nói với ngươi a, đừng giả bộ ngốc. Hai bảo bối kia có mềm hay không? Không nên nói dối, ta nhìn thấy ngươi bắt được, còn rất dùng sức, đều bóp đến tím rồi. Ta là thật hoài nghi năng lực của ngươi, đổi thành nam tử bình thường, đều thoát thành như vậy, đã sớm lăng nhục rồi.

Tiểu Tổ xấu xa lôi chuyển lấy Tần Mệnh, nói cái gì đều ra bão tố bên ngoài.

Tần Mệnh phong bế thính giác, hoàn toàn không nghe. Ngưng thần tĩnh khí vận chuyển linh lực, phối hợp hoàng kim huyết điều dưỡng thương thế.

Cánh hoa tiến đụng vào hải triều, tập trung vào khí tức của Tần Mệnh nhanh chóng tập kích, tốc độ mặc dù không bằng Lôi Man Hiệu, nhưng thực sự tuyệt đối không chậm, hải triều cuộn trào mãnh liệt đối với chúng gần như không có lực cản.

Một đầu Kình Sa bơi trong hải triều, xa xa nhìn thấy Lôi Man Hiệu, còn tưởng rằng là đầu Lôi Man thật sự, lập tức lao đến nơi này, mở ra miệng lớn dính máu, như là một tòa sơn động huyết sắc, bên trong bắt đầu khởi động lấy lực lượng thôn phệ mạnh mẽ.

Lôi Man Hiệu tất có ý thức nguy cơ, trong chớp mắt đã lệch đi, bay vụt thoát khỏi răng nanh Kình Sa.

Kình Sa thịnh nộ, quay đầu truy kích, lại bị hơn một nghìn cánh hoa đằng sau đuổi theo đánh thành cái sàng, chết thảm trong tiếng rên rĩ, máu tươi nhuộm đỏ cả hải triều.

Tiểu Tổ nhìn thảm trạng của Kình Sa, lại bắt đầu dò xét Tần Mệnh. Từ trong tay Thánh Võ trốn ra được, xem nhẹ ngươi rồi.

Toàn thân hắn huyết nhục mơ hồ, tóc tai bù xù, miệng vết thương bị cánh hoa đánh xuyên qua lúc đầu đã khép lại lại bởi vì dữ dội dây dưa mà kéo một lần nữa xé mở, thân thể rất nhiều nơi phồng lên, là xương cốt đứt rồi, muốn từ bên trong đâm đi ra.

Sắc mặt hắn tái nhợt, người đầy mồ hôi lạnh, cùng máu tươi dính đến cùng một chỗ. Mặc dù đang điều dưỡng, nhưng thân thể vẫn là không ngừng căng cứng, thậm chí là cuộn mình.

Có loại đau, phải nói là nhìn thôi đã đều thấy đau.

- Tiểu tử này thật sự có thể đỡ a.

Táng Hoa Vu Chủ ở trên đảo điều dưỡng hơn nửa canh giờ, nội thương ngoại thương cơ đã bản khép lại rồi.

Thái Cực luyện lô vẫn đang luyện hóa lấy nàng, suy yếu, thống khổ, không cách nào thoát khỏi, nhưng nàng miễn cưỡng có thể chịu được.

- Tần Mệnh... Ta nhìn xem ngươi có thể trốn đến bao lâu.

Táng Hoa Vu Chủ khoác lên áo choàng hoàn toàn mới, che khuất đi thân thể chồng chất vết thương, nàng đứng tại ngọn cây, nhìn qua phương hướng Tần Mệnh thoát đi, tâm tình rất khó bình tĩnh, hiện ra rung động. Nàng cao ngạo thanh cao, xem nam tử như cọng rơm cái rác, đừng bảo lăng nhục như hôm nay, ngay cả tay của nam tử đều không có chạm qua. Hình ảnh hỗn loạn không ngừng vang vọng trong đầu, muốn vung ra, nhưng rất nhiều chỗ trên cơ thể lại không ngừng nổi lên từng cơn đau, lại câu dẫn ra hình ảnh không chịu nổi.

Xấu hổ, giận dữ, oán hận, nàng hận không thể tự tay vặn đầu của Tần Mệnh xuống.

Cánh hoa tung bay, thiêu đốt lên hừng hực huyết khí, không có hoa mỹ diễm lệ thường ngày, mà là yêu dị tinh hồng, giống tâm tình hiện tại của chủ nhân.

- Không thấy cánh hoa nữa rồi.

Tiểu Quy vịn lấy lỗ tai của Tần Mệnh, đứng trên bả vai hắn, xuyên thấu qua bình chướng sấm sét nhìn qua đáy biển xanh đậm hôn ám đằng sau.

Tần Mệnh vẫn còn tĩnh dưỡng, không để ý đến.

Tiểu Tổ gọi ba tiếng, đều không có để ý tới, một móng vuốt đào vào trong lỗ tai.

- Tiểu Tổ tông a, ta đều thảm thành như vậy, có thể để cho ta nghỉ ngơi hay không?

Tần Mệnh cong người lại bắt nó ra, tiếp tục tu dưỡng.

Hoàng Kim Tâm đang phập phồng có lực, hoàng kim huyết toàn thân trở nên nóng hổi, phóng thích ra sinh mệnh lực bành trướng, như là vô số tinh linh đang chữa trị lấy xương cốt bị tàn phá trong thân thể, hóa giải lấy tụ huyết, khép lại nội tạng. Toàn thân hắn tản ra nhiệt độ cao, bốc hơi lấy nhiệt khí, làn da hiện ra ánh vàng nhàn nhạt.

Thần bí, như Kim Đồng.

- Cánh hoa đều đã rút lui.

Tiểu Tổ nhắc nhở lấy hắn.

- Làm sao lại đột nhiên quan tâm đến ta rồi?

Tần Mệnh thuận miệng nói xong, có ý thức mà khống chế được hoàng kim huyết trọng điểm khôi phục xương cốt tổn hại.

- Ta là cảm thấy hứng thú đối với nữ tử kia. Tiếc nuối a, quá tiếc nuối rồi.

- Tiếc nuối cái gì?

- Chưa tiến vào.

Tần Mệnh co rút khóe mắt:

- Mỗi ngày uống Sinh Mệnh Thủy, làm sao lại không có tinh lọc ngươi?

- Nữ tử kia rất có hương vị, nhìn thôi cũng lên. Bắn hạ, làm nữ nô, ta thay ngươi nuôi.

- Ngươi đời trước làm cái gì, dẫn mối hay sao? Nếu ngươi thật quan tâm ta, thay ta dán mắt vào chút, ta cần nghỉ ngơi.

Tần Mệnh mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, nhưng nội thương vẫn còn rất nghiêm trọng. Dù sao hắn cũng đã nát hơn hai mươi khối xương cốt, nội tạng tổn hại cùng với miệng vết thương đạt đến mười ba chỗ. May mắn mà có hoàng kim huyết khôi phục năng lực, đổi thành những người khác, khả năng liền sống sót đều có khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment