Nếu như nàng đi vào rồi, tùy thời có thể sẽ mất đi tất cả linh lực, biến thành người bình thường. Đến lúc đó, một khi gặp nhau, vậy hắn liền có thể nắm lấy cơ hội trực tiếp săn giết. Nhưng, nếu như trong lúc chiến đấu nàng khôi phục linh lực thì thế nào? Cho dù là rất ít, cũng có thể phóng xuất ra võ pháp Thánh cấp, lại khôi phục thêm một điểm, liền có thể xoay chuyển cục diện, săn giết Tần Mệnh.
Tại trên Thất Nhạc Cấm Đảo, ai cũng không thể xác định linh lực của mình lúc nào biến mất lại sẽ lúc nào xuất hiện, loại quỷ dị không biết này mang đến cho tất cả chiến đấu biến số vô hạn.
Phục kích Táng Hoa Vu Chủ hoàn toàn dựa vào vận khí, vận khí tốt, nàng chết, vận khí không tốt, ta chết!
- Nơi quỷ quái này!
Tần Mệnh đau đầu, nên làm cái gì bây giờ? Hắn vẫn không thể giám thị Táng Hoa Vu Chủ, nếu như Táng Hoa Vu Chủ không có mất đi linh lực, thần thức sẽ bao trùm hơn mười dặm núi rừng, không đợi Tần Mệnh tới gần, nàng liền sẽ phát hiện ra hắn, đến lúc đó một cái sát chiêu đánh qua đến, Tần Mệnh không chết cũng phải tàn.
Một con suối xanh như ngọc bích chảy ồ ồ, uốn lượn trong rừng, xuyên sâu vào sơn cốc, tích tụ thành một cái hồ nhỏ trong vắt xanh như bảo thạch.
Trong sơn cốc sinh trưởng lấy rất nhiều cây cối cao lớn, cây gai nhắng nhít, các loại hoa tươi không tên, mảng lớn mảng lớn nở rộ, hoa khoe màu đua sắc, từng trận hương hoa ngát thơm.
Một vùng đất khó được an bình.
- Nơi này chắc có lẽ không gặp nguy hiểm đi?
Tần Mệnh đi vào sơn cốc tươi đẹp và tĩnh mịch, không có tìm thấy dấu vết mãnh thú tồn tại, cũng không có phát hiện khí tức hung hãn gì. Hắn đi đến bên hồ rửa mặt, ý định ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày.
Nội thương trong người Tần Mệnh còn rất nghiêm trọng, dùng trạng thái hắn hiện tại muốn đem ‘Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo’ phát huy đến tận cùng, còn có chút khó khăn, cũng bất tiện cận thân ác chiến. Hắn cũng không hy vọng không có bị Táng Hoa Vu Chủ giết chết, nhưng lại thành thức ăn cho đám mãnh thú.
Nhưng mà, ngay tại lúc Tần Mệnh rửa mặt xong ngẩng đầu lên, hắn có chút há miệng ra, thất thần nhìn lên hồ nước trước mặt.
Giống như... Không giống với lúc trước...
Hắn vô cùng xác định, vừa rồi hồ nước mát lạnh thấu triệt, ngọc bích không có sóng, như là khối Lam Bảo Thạch, khảm nạm trong sơn cốc duy mỹ, nhưng bây giờ thì sao? Bên trên vậy mà trôi mảng lớn mảng lớn lá sen, đầy kín cả hồ nước, nở rộ lấy từng đóa hoa sen, lá sen bích lục, hoa sen trắng ngọc, như là bị gội rửa qua tươi mát sạch sẽ. Gió nhẹ hiu hiu, hoa sen trôi giạt, mùi thơm nồng đậm tràn khắp sơn cốc.
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn sơn cốc, cái gì cũng đều không thay đổi, lại nhìn hồ nước, phủ kín dày đặc lá sen, xanh tươi ướt át, hoa sen nở rộ như là cô nương ngượng ngùng, trốn ở trong lá sen, nửa đậy lấy mặt ngọc.
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Mệnh thoáng cảnh giác, huyễn thuật? Hắn dùng lực lắc lắc đầu, đầu ngón tay bóp rách da thịt, thấm ra máu loãng, nhưng hình ảnh thịnh vượng trong hồ nước vẫn còn, không có biến mất.
Tần Mệnh kinh nghi một lát, cúi đầu nhìn về phía hồ nước.
Chẳng lẽ là ta dùng hồ nước rửa sạch con mắt?
Liền vì vậy?
Có thật trùng hợp hay không.
Nghi hoặc của Tần Mệnh rất nhanh đã bị ném ra sau đầu, lực chú ý của hắn bị một đài sen sâu trong hồ nước hấp dẫn. Cánh hoa sớm đã lui tận, đài sen thành thục theo gió chập chờn, là màu trắng ngọc, bên trên có bốn hạt sen lớn long nhãn, như là ngọc bích như toàn thân xanh lục, lập loè vầng sáng, sáng ngời chói mắt. Đài sen sẽ có rất nhiều hạt sen, nó vậy mà chỉ có bốn hạt, nhưng lại là vô cùng lớn. Mùi thơm đầy hồ nước đều là bởi vì nó mà đến, hương thơm không gì sánh được, thấm vào ruột gan.
Tần Mệnh gặp qua rất nhiều linh quả, cũng coi như có chút thị lực rồi, đài sen này tuyệt đối là cực phẩm bên trong cực phẩm. Hắn lần nữa kiểm tra sơn cốc, thánh vật thế này chắc chắn có hung thú thủ hộ. Nhưng là, nhìn xem sơn cốc u nhã tĩnh mịch sạch sẽ, chỗ nào có dấu hiệu hung thú gì tồn tại. Hắn thả lỏng trong lòng, mở rộng đôi cánh chim lao qua bên hồ, chụp lấy đài sen, phóng lên trời, kéo đứt nó từ trong đám lá sen.
Lá sen tươi tốt vậy mà tập thể đong đưa, như là đang tiễn biệt, hoặc như là đang giữ lại.
Tất cả hoa sen lại nở rộ toàn bộ, ánh huỳnh quang trắng ngọc tràn khắp sơn cốc. Sinh cơ bừng bừng, sáng chói tươi đẹp.
Tần Mệnh móc ra hạt sen ngọc bích, một mùi thơm nồng đậm đến mãnh liệt đập vào mặt, để cho người ta say mê.
Có rất ít linh quả có mùi thơm như vậy, có lẽ cách rất xa đều có thể nghe thấy được.
- Nghìn vạn lần đừng đưa tới Linh Yêu! Tần Mệnh đem bốn khỏa hạt sen toàn bộ phóng tới trong miệng, trong chốc lát, hạt sen hóa thành linh khí tràn đầy, nhảy vào trong lục phủ ngũ tạng, lưu chuyển khắp hài cốt trăm mạch. Tần Mệnh hiện tại đang ở vào giai đoạn có thể cảm thụ luyện hóa linh lực, hắn lập tức ngồi xếp bằng ngưng thần, vận chuyển võ pháp dẫn dắt đến chúng. Dồi dào linh lực, nương theo lấy cỗ tinh nguyên sinh mệnh thần bí, trùng kích tại toàn thân, như là muốn đem mỗi huyệt vị đều kích hoạt, cùng lúc xâu chuỗi câu thông.
Năng lượng ở bên trong bốn hạt sen vượt quá tưởng tượng, không đến nửa canh giờ liền đem khí hải cùng kinh mạch của Tần Mệnh đều hoàn toàn nhồi vào, cùng lúc tẩm bổ lấy hài cốt nội tạng tổn thương, tất cả đau đớn, nội thương, đều đang khép lại.