Nàng thừa dịp thời điểm bản thân linh lực khôi phục, giết vào thạch động, xây dựng lên Huyết Trì, đến bây giờ đã nhanh sáu ngày rồi.
Nhưng, trong sáu ngày, linh lực lúc có lúc mất, thời gian chân chính để cho nàng luyện hóa Huyết Y không đủ hai ngày, đến bây giờ mới hoàn thành một nửa, uy lực thủ hộ còn kém xa.
Nàng vốn cũng không nóng nảy, Thất Nhạc Cấm Đảo sẽ thay nàng vây khốn Tần Mệnh một tháng, nàng chỉ cần trong vòng một tháng hoàn thành Huyết Y, liền có thể triển khai đuổi giết Tần Mệnh.
Không nghĩ tới, Tần Mệnh vậy mà lại tìm đến nơi này, còn là tại lúc nàng đều không có linh lực!
Bản thân Táng Hoa Vu Chủ đã có nhận thức đối với Tần Mệnh điên cuồng cùng cường hãn, nàng cũng không xác định hiện tại Huyết Y có thể chống đỡ Tần Mệnh ‘Cuồng oanh loạn tạc’ hay không, nhất là, hắn còn mang đến nhiều giúp đỡ như vậy, có chút hình như là thể võ?
Tần Mệnh ở trên hòn đảo kia chà đạp nàng đối với nàng mà nói chính là sỉ nhục khắc cốt minh tâm nhất cuộc đời này, nhìn thấy những thể võ giả này liền có loại chán ghét không hiểu.
Nhưng, Táng Hoa Vu Chủ không có đem tâm tình biểu hiện ở trên mặt, nàng lạnh lùng như trước, vũ mị y nguyên, cao quý như là thần nữ, đứng trên bệ đá tại lỗ máu, từ trên cao nhìn xuống bọn người Vưu Na.
- Nàng là ai?
Trong lòng bọn người Vưu Na căng thẳng, xuyên thấu qua huyết khí mông lung dán mắt vào nữ tử bên trong. Tru diệt tất cả Lang Đầu Huyết Bức, xây dựng lên lỗ máu, đây rốt cuộc là cái dạng cường giả gì? Lại là dạng yêu nữ gì.
Tần Mệnh hơi nhíu mày, không đúng! Tại sao Táng Hoa Vu Chủ không có ra tay? Đều không có răn dạy hắn. Chẳng lẽ...
- Các ngươi là ai? Báo danh!
Thanh âm Táng Hoa Vu Chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng thật lâu trong sơn động cực lớn lại trống trải.
- Chúng ta là đội săn giết, ta là thủ lĩnh Vưu Na. Tiền bối, chúng ta tuyệt đối không có ý quấy nhiễu ngài, chỉ là đường...
Vưu Na chưa nói xong, bị Tần Mệnh phất tay cắt ngang.
- Như thế nào rồi?
- Đi ra ngoài!
Trong đầu Tần Mệnh có một phỏng đoán can đảm, đáy mắt nổi lên kim mang, cả gan bạo phát, sát khí tràn ngập.
- Cái gì?
- Đều đi ra ngoài, ta cản phía sau!
Tần Mệnh nâng không gian giới chỉ phát ra ánh huỳnh quang, Đại Diễn Cổ Kiếm vào tay.
- Ngươi không có linh lực rồi? Ha ha, ta có!!
Hắn phỏng đoán Táng Hoa Vu Chủ nhất định là đang tại thời điểm suy yếu, bằng không thì không có khả năng ‘Dịu dàng ngoan ngoãn’ như vậy.
- À? Vâng…vâng, đi mau, nhanh.
Bọn người Vưu Na vội vàng lui về phía sau, trong lòng khen Tần Mệnh đủ nghĩa khí.
- Dừng lại.
Táng Hoa Vu Chủ lãnh ngạo khôn khéo, tâm kế càng sâu xa so với Tần Mệnh.
Từ phản ứng cùng cuộc nói chuyện của bọn hắn đến xem, Tần Mệnh giống như không muốn để cho đám người kia nhìn thấy chuyện đã xảy ra kế tiếp. Điều này nói rõ Tần Mệnh không có thể khống chế đám người kia, không phải thủ lĩnh của bọn hắn, hơn nữa đám người kia không biết thân phận của nàng.
Nữ tử kia cũng xác định rõ nói, bọn họ là không thể nghi ngờ xông vào giữa.
- À? Tiền bối, chuộc tội a.
Đám người Vưu Na suýt chút nữa muốn lạy xuống, sắc mặt trở nên trắng bệch, hô hấp dồn dập, sợ hãi nhìn lỗ máu phía trước.
Yêu nữ này muốn làm gì?
- Đi! Đi mau!
Tần Mệnh đại lực xô đẩy, quát lui bọn hắn.
- Ta bảo các ngươi đi thì đi ngay, đừng lề mề!
Táng Hoa Vu Chủ hừ lạnh:
- Biết ta là ai không?
Đám người Vưu Na không dám động, đều đem Táng Hoa Vu Chủ trở thành lão yêu quái cường hãn, trong lòng lại động lại sợ.
- Vu Điện, Táng Hoa Vu Chủ!
- A?
Bọn hắn nhất thời nghẹn ngào, Táng Hoa Vu Chủ?
Táng Hoa Vu Chủ chú ý đến sắc mặt Tần Mệnh, hơi hừ lạnh, ngươi đúng là vẫn còn quá non rồi.
Sắc mặt Tần Mệnh khó coi, cơ bản có thể xác định hiện tại Táng Hoa Vu Chủ không có linh lực, bằng không thì không có khả năng lấy ra danh hào đến đe dọa. Nhưng, nàng báo ra tên tuổi, bọn người Vưu Na khả năng cũng sẽ không lại đứng về phía hắn.
- Ngài là... Táng Hoa Vu Chủ?
Vưu Na hỏi dò.
Lực uy hiếp của Vu Điện tại cái hải vực này quá mạnh mẽ lại quá đáng sợ, mặc dù là trong mấy cuộc truy kích chiến đấu với Thiên Vương Điện đến trọng thương, nhưng Vu Điện hay là Vu Điện, là hung uy ngàn năm qua dựng lên bao phủ tại trên đầu mỗi cái thế lực tại nội hải, những người như Vưu Na đây, có thể nói là từ lúc còn là hài đồng thời có kính sợ, có lấy bóng mờ đối với Vu Điện. Bọn hắn bình thường ngay cả quỷ tướng cũng khó khăn nhìn thấy đến một mặt, huống chi là Vu Chủ cao cao tại thượng.
Nhưng, làm sao Táng Hoa Vu Chủ lại xuất hiện tại nơi này?
Nàng ở chiến trường Thác Thương Sơn tại Cổ Hải nhận đến trọng thương, nên trong Vu Điện chữa thương mới đúng.
Táng Hoa Vu Chủ hỏi lại:
- Ngươi biết người bên cạnh các ngươi là ai chăng?
Đám người Vưu Na toàn bộ nhìn về phía Tần Mệnh, là ai? Lục Nghiêu a.
Tần Mệnh đón lấy ánh mắt Táng Hoa Vu Chủ, bỗng nhiên cười lạnh, thẳng hướng bệ máu.
- Ngươi làm gì?
Vưu Na kinh hô, điên rồi? Mặc kệ có phải Táng Hoa Vu Chủ hay không, cũng không phải là người chúng ta có thể trêu chọc, vạn nhất chọc giận nàng, chúng ta sẽ chết vô cùng thảm.