Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 107 - Chương 107 - Địa Lao (1)

Chương 107 - Địa lao (1)
Chương 107 - Địa lao (1)

- Nói gì vậy chứ, ta là người thích kết giao bằng hữu.

Hô Diên Trác Trác nhíu hai mắt lại, nhếch miệng cười cười, trên mặt tìm không thấy ngũ quan rồi.

Tần Mệnh cẩn thận đánh giá hắn:

- Ngươi tại Hô Diên gia tộc có địa vị gì?

Hô Diên Trác Trác rất khôn khéo, hai con mắt híp thành khe hở, nét tươi cười chất phác ưa thích :

- Có thể nói là ở bên trên.

- Ta có một ý nghĩ, không biết ngươi có hứng thú hay không.

- Tần công tử ngươi cứ nói, chỉ cần là chuyện bằng hữu bàn giao, ta đều cảm thấy hứng thú.

- Ta đang muốn làm bằng hữu cùng ngươi, là bằng hữu có thể tín nhiệm.

Tần Mệnh từ chỗ Thải Y nghe ngóng được, thân phận Hô Diên Trác Trác rất đặc thù, rất có thể là truyền nhân trực hệ gia tộc Hô Diên, thân phận địa vị cụ thể, nàng không phải quá rõ ràng, nhưng cái thân phận trực hệ này đối với Tần Mệnh mà nói vậy là đủ rồi.

- Tần công tử có phải gặp được chuyện gì rồi hay không?

Hô Diên Trác Trác bỗng nhiên cảnh giác lên, hắn quan sát Tần Mệnh đã lâu rồi, vị này tính khí rất cứng, thuộc về cái loại người này đánh không chết có thể đứng lên kia, xương cốt cứng, tính cách cứng hơn, làm sao đột nhiên lại chuẩn bị bán mình rồi?

Nếu không phải chuyện rất đặc biệt, Tần Mệnh cũng sẽ không đến mức làm ra loại quyết định này.

- Ta là người đáng để ngươi kết giao sao?

- Đó là đương nhiên! Vinh hạnh của ta!

Hô Diên Trác Trác thừa nhận Tần Mệnh hay vẫn là rất có giá trị, nhất là giai đoạn hiện tại.

- Ta kết giao với người bằng hữu ngươi, ngươi giúp ta làm một việc.

Kết giao bằng hữu trong lời Tần Mệnh nói, kỳ thật chính là muốn bán thân. Bán tới trình độ nào, dùng phương thức gì, phải xem bản thân Hô Diên Trác Trác suy tính. Tần Mệnh không thể đem hi vọng đều ký thác vào trên người sư phụ Nguyệt Tình, hắn cần có ngoại lực đến thúc dục, lựa chọn tốt nhất chính là Hô Diên Trác Trác.

- Có thể làm việc vì Tần công tử, đó là vinh hạnh của ta.

Hô Diên Trác Trác cười ha hả, khách khách khí khí, nhưng ý nghĩ chân thật của hắn chưa bao giờ thể hiện ở trên mặt, hắn đối đãi với ai cũng rất khách khí, bất cứ lúc nào.

- Giúp ta tranh thủ danh ngạch trà hội bát tông.

Tần Mệnh trực tiếp làm rõ.

Hô Diên Trác Trác nhìn Tần Mệnh thật sâu, trên mặt treo theo nụ cười tươi, nhưng ánh mắt lại thay đổi:

- Tần công tử, ngài nói thật?

- Ngươi giúp ta tranh thủ danh ngạch, ta kết giao bằng hữu với ngươi.

Hô Diên Trác Trác rất ngọt ngào mà nói:

- Tám tông Bắc Vực đều rất coi trọng trà hội tám tông, mỗi lần đều mang đệ tử ưu tú nhất của bản thân đi qua, hơn nữa trong trận đấu thường xuyên phát sinh thương vong. Tần công tử, không phải ta không muốn giúp đỡ, thật sự là cảnh giới của ngài...

- Ta hiện tại là Linh Võ Cảnh thất trọng thiên, trong vòng nửa tháng, ta sẽ tận khả năng ta có vọt tới bát trọng thiên.

- Ngươi là thất trọng thiên?

Hô Diên Trác Trác khẽ giật mình.

Tần Mệnh phóng thích sấm sét, đem khí thế tăng lên tới cực hạn:

- Thất trọng thiên, đã đỉnh phong.

Ánh mắt Hô Diên Trác Trác lần nữa biến hóa, ẩn ẩn lóe ra ánh sáng. Bản thân nhớ không lầm, Tần Mệnh từ lúc tiến vào Linh Võ Cảnh đến bây giờ chỉ mới nửa năm ngắn ngủi mà thôi, vậy mà lại tăng lên tới thất trọng thiên rồi? Cảnh giới càng về sau, tăng lên càng chậm, nhất là lục trọng thiên vượt qua đến thất trọng thiên, càng là một bưc tường lớn, nhưng nửa tháng trước Tần Mệnh mới chỉ là ngũ trọng thiên a.

- Ngươi là làm sao làm được?

Hô Diên Trác Trác biết rõ Tần Mệnh rất có thiên phú, cũng biết Tần Mệnh có cỗ xông vào, nhưng thời gian nửa năm vọt tới thất trọng thiên, cái này không khỏi có chút biến thái.

- Nửa tháng sau ta sẽ tiến vào bát trọng thiên, ngươi giúp ta tranh thủ danh ngạch trà hội bát tông.

Hô Diên Trác Trác rất nhanh đã tỉnh táo lại, không có vội vã trả lời. Thiên phú cùng tốc độ phát triển của Tần Mệnh thật sự kinh đến hắn rồi, nhưng muốn tranh thủ danh ngạch trà hội, Hô Diên Trác Trác hắn thật không có cái năng lực kia, dù sao Hô Diên gia tộc không có cường thịnh đến mức để cho Thanh Vân Tông mang một kẻ yếu đến trên trà hội bát tông đi làm mất mặt xấu hổ.

Tần Mệnh không có thúc dục hắn, chờ hắn quyết định.

Hô Diên Trác Trác chần chờ thật lâu, cười khẽ:

- Tần công tử, ta thật muốn giúp ngươi, nhưng... Cái này... Ha ha, Tần công tử ngài khả năng không hiểu rõ trà hội bát tông, đó là nơi để người mạnh nhất thế hệ tân sinh tám tông luận bàn, gần như là thiên tài Cửu Trọng Thiên, còn sẽ có chút ít kỳ tài như Nguyệt Tình vậy, ta là không phải không tin thực lực của ngài, chỉ là...

- Ta không phải là vì thể nghiệm trà hội bát tông, ta là muốn đi tranh thủ danh ngạch, dùng danh ngạch đổi lấy địa vị của ta tại Thanh Vân Tông.

Tần Mệnh không phải chiến vì bản thân, là đến chiến vì hai mươi vạn dân chúng Lôi Đình cổ thành. Trước kia không có thực lực để tranh, hiện tại đã có thực lực, bất luận như thế nào hắn cũng đều muốn tranh.

Hô Diên Trác Trác rất thông minh, đại khái đã hiểu ý tứ của Tần Mệnh.

- Nhưng ta có thể mạo muội hỏi ngươi một câu hay không, ngươi... Hận Thanh Vân Tông sao?

- Ta không phải chó điên, sẽ không cắn loạn.

Hô Diên Trác Trác rất thoả mãn câu trả lời này, nét tươi cười không tự giác lại sâu thêm. Gia tộc Hô Diên bọn hắn không hy vọng đắc tội toàn bộ Thanh Vân Tông, nhưng nếu như chỉ là đắc tội một một trưởng lão, vẫn có thể cân nhắc, chỉ là phương diện điều kiện cần thương lượng:

- Cá nhân ta muốn giúp ngươi, nhưng là phải khuyên nhủ động tông chủ, cần gia tộc ta đó ra mặt, ta làm sao mời người của gia tộc đến? Cũng không thể vài câu nói suông là bảo đảm được.

- Ta sẽ tranh thủ thứ tự, nếu như thành công, ta và ngươi hai bên là bằng hữu, nếu như thất bại, Tần Mệnh ta bán mình cho Hô Diên gia tộc ngươi.

Tần Mệnh nâng vạc đá lên, rời khỏi rừng rậm.

Hô Diên Trác Trác đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc thật lâu. Đổi thành những người khác, hắn chỉ là câu vui đùa, nhưng Tần Mệnh tính cách thật sự là quá để cho hắn thích rồi, hơn nữa thời gian nửa năm tiến vào thất trọng thiên, thiên phú này đủ để hắn nghiêm túc đối đãi.

Đầu tư, đầu tư, quăng vào đúng là phong hiểm! Dựa vào là thị lực, là biết trước.

- Công tử.

Mấy vị tùy tùng đi đến cánh rừng.

Bình Luận (0)
Comment