Hành động thô lỗ như thế, dã man phương thức như thế, đừng nói đối với Táng Hoa Vu Chủ cao cao tại thượng, những nữ tử khác đều sẽ phát điên.
Một tiếng trầm đục, Táng Hoa Vu Chủ cả người dán tại mặt đất, mặt đất sụp đổ vỡ nát, bụi đất tung bay.
Liên tiếp tấn công mạnh một hơi hoàn thành lại cuồng dã mạnh mẽ, Tần Mệnh đem kinh nghiệm cùng lực lượng diễn dịch đến cực hạn.
Táng Hoa Vu Chủ bị bị đâm cho đầu váng mắt hoa, run rẩy có chút muốn chống người lên.
Nhưng Tần Mệnh lại từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đè lên, từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay hai chân gắt gao nắm chặt lấy.
Táng Hoa Vu Chủ trong cơn giận dữ, lại là như thế này?!
- Vu Chủ đại nhân, dáng người ngươi coi như không tệ.
- Vô sỉ, cút ngay.
- Nhiều năm như vậy, chạm qua nam tử chưa?
- Ta sẽ đem ngươi nghiền xương thành tro.
- Vu Chủ đại nhân, hình như là ngươi nói, càng là kêu gào, càng là lộ ra ngươi vô lực.
Hai người dây dưa đến cùng một chỗ, Tần Mệnh như là một con bạch tuộc, cuốn lấy tứ chi của nàng, ở bên trong bùn đất lá khô trái phải quay cuồng, lăn đến bên này, lại bổ nhào vào bên kia, một bên khiêu khích, một bên thét lên.
Tiểu Tổ lại tỉnh rồi, tỉnh vô cùng đúng giờ, hào hứng bừng bừng đánh giá.
Cái tên hỗn tiểu tử này nghiện rồi? Một lần không được, lại tới một lần, cái loại chiến đấu đánh này trên danh nghĩa là chiếm tiện nghi a. Nữ tử này xem như bị hắn sờ khắp rồi! Nếu không phải cách tầng y phục, hai người bọn họ thật có thể làm thành một khối đi.
- Ta không giết ngươi, ta không phải là Vu Chủ.
Trong lòng Táng Hoa Vu Chủ tụ đầy sát ý, đánh nhau hỗn loạn thế này để cho tâm cảnh của nàng đại loạn, cực lực giãy dụa, nhưng là lực lượng của nàng sao có thể tránh thoát khỏi Tần Mệnh.
- Vậy sao?
Tần Mệnh lần này không giống như trên hòn đảo kia, toàn thân đều là tổn thương như thế, hiện tại nguyên lực bành trướng, lực lượng mạnh mẽ, lại uốn éo đánh trúng tìm đúng thời cơ, một tiếng gầm nhẹ, hai tay đột nhiên nhấc lên, răng rắc, cánh tay Vu Chủ bị gắt gao nắm chặt sinh sinh trật khớp, gần như muốn từ trên bờ vai tháo xuống.
Đau nhức kịch liệt để cho Táng Hoa Vu Chủ nháy mắt kéo căng thân thể, mồ hôi to như hạt đậu treo đầy đôi má, đáy mắt nàng đung đưa thống khổ, cũng lắc lư ra sát ý thấu xương, nàng cưỡng ép quay đầu, nhìn hằm hằm Tần Mệnh, ngực bụng một hồi quay cuồng, yết hầu nhấp nhô, một cỗ huyết khí kinh khủng dũng mãnh tràn vào khoang miệng.
Nàng bị lăn qua lăn lại như vậy một lát, Huyết Đan trong cơ thể lại luyện hóa được một phần, lần nữa bị nàng thuyên chuyển, toàn bộ lúc này đây, so với vừa nãy cũng đậm đặc hơn mấy lần.
Không tốt!
Tần Mệnh cả kinh, vô ý thức muốn tránh đi, nhưng là... Không còn kịp rồi.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, há mồm đè ép xuống dưới, vậy mà lại đặt lên trên môi đỏ mọng của Táng Hoa Vu Chủ rồi.
Trong chớp mắt, núi rừng dường như an tĩnh, một nam một nữ dùng tư thế quái dị quấn quanh lấy nhau, miệng cùng miệng đọng lại cùng một chỗ, nhìn chằm chằm đối phương.
- A...
Tiểu Tổ trừng lớn mắt, ha ha, có tiền đồ! Cái tên hỗn tiểu tử này rất có tiền đồ! Đầu lưỡi đâu? Duỗi! Duỗi a, lại dùng lực cuốn lấy, ha ha, tuyệt đối không thể tả!
Táng Hoa Vu Chủ đã tích tụ huyết khí đến khoang miệng, lại bỗng chốc dừng lại, nhìn đôi mắt gần ngay trước mắt, cảm thụ lấy ấm áp ngoài miệng, còn có hơi thở thở dốc, nàng thật sự ngây ngẩn cả người.
Giờ khắc này, dường như đọng lại, lại dường như qua thật lâu. Nhưng Táng Hoa Vu Chủ cuối cùng vẫn là Táng Hoa Vu Chủ, ánh mắt bỗng nhiên trở về thanh minh, nhưng là... Đã chậm...
Hai tay của Tần Mệnh không biết từ lúc nào đã cầm chặt đầu nàng, tại lúc nàng hoàn hồn, trong nháy mắt, giao thoa phát lực, răng rắc, tiếng vang thanh thúy vang vọng tại giữa cánh rừng, sức bật cực hạn, hướng về hai bên, sinh sinh vặn gãy cổ của nàng.
Táng Hoa Vu Chủ co rụt đồng tử lại, thân thể mất tự nhiên giật giật, từ từ mềm tại dưới thân thể của Tần Mệnh, huyết khí cuồn cuộn trong miệng cũng vô thanh sút giảm rồi.
- Ngươi...
Tiểu Tổ có chút há mồm, ngẩng đầu nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Táng Hoa Vu Chủ.
- Ngươi thật xuống tay?
Tần Mệnh từ từ buông lỏng hai tay, buông xuống đầu của nàng, rời môi...
Đầu Táng Hoa Vu Chủ vô lực lệch qua trong đất bùn, thân thể dần dần xụi lơ, không còn động tĩnh.
- Ta nói với ngươi nói đây này, ngươi hôn đều hôn rồi, đảo mắt lại giết?
Tiểu Tổ liền nhảy nhót loạn xạ, vừa rồi thật khiến nó bị cho dọa sợ.
Tần Mệnh bỏ qua Tiểu Tổ, lạnh lẽo lại đề phòng, con mắt lạnh như là khối băng. Hắn tự tay đè lại cái cổ trắng ngọc của Táng Hoa Vu Chủ, thử thăm dò tim đập của nàng, lại dán mắt vào con mắt khép hờ nhìn một lát.
Đã chết rồi sao?
Những người khác, như vậy đến một tên cũng không sống nổi, nhưng, Táng Hoa Vu Chủ là Thánh Võ, cao giai Thánh Võ, chẳng lẽ dễ dàng như vậy liền chết rồi?
Tần Mệnh buông thân thể mềm mại kiều diễm của nàng ra, vì để bảo đảm đạt được mục đích, hắn từ trong không gian giới chỉ vung ra Bá Đao, có chút nhún vai, vòng đao chém về phía đầu của nàng.
- Nhìn xem ngươi có chết hay không.
- A ha! Ngươi muốn xui xẻo.
Tiểu Tổ bỗng nhiên lưu lại câu nói, vèo lại chui vào đi trở về.
Sinh tử một cái chớp mắt, cái cổ gãy đứt của Táng Hoa Vu Chủ cót két vừa vang lên, đột nhiên khép lại, ánh mắt tan rã của nàng bỗng nhiên nhìn Tần Mệnh, há miệng nhổ, một mảnh cánh hoa nháy mắt bắn nhanh, tinh chuẩn đối kích Bá Đao.