Tần Mệnh thậm chí còn có ý định muốn dẫn hắn gia nhập Tuyệt Ảnh, chỉ là không có ngờ tới Vưu Na lại đột nhiên sẽ ra tay với Cao Sâm, dùng mạng của hắn đến trấn trụ những người khác. Hắn càng không có nghĩ tới linh lực Vưu Na vậy mà có thể hóa thành kịch độc. Ngẫm lại thời điểm Cao Sâm chết, Tần Mệnh liền khó chịu, cũng có chút tự trách, nếu như mình phản ứng nhanh hơn chút, có lẽ sẽ là cục diện khác.
Tần Mệnh đem tất cả Linh Bảo toàn bộ vung ra đến, chọn chọn lựa lựa cái thích hợp, cất vào không gian giới chỉ.
Không gian giới chỉ trống rỗng thật lâu rốt cục lần này cũng đã được lấp đầy, có linh quả, có bảo khí, còn có chút xương thú cùng linh hạch. Bên trong còn có chút bảo bối rất đặc biệt, cũng không biết bọn người Vưu Na từ chỗ nào lấy được.
Đám người Vưu Na chết đều sẽ không nghĩ tới, khổ cực hai mươi ngày, cuối cùng mất đi tính mạng không nói, còn tiện nghi cho người khác.
Thời điểm Tần Mệnh trở lại sơn cốc, chiến đấu của Táng Hoa Vu Chủ cùng Tam Nhãn Cự Linh Viên đã chấm dứt rồi.
Bụi mù, huyết khí, quay quanh tại giữa phế tích mấy ngàn thước, thật lâu không tiêu tan, thánh uy còn sót lại tràn ngập truyền khắp mỗi cái xó xỉnh, dường như đang ghi chép lấy chiến đấu kịch liệt. Phương viên trong vòng hơn mười dặm đều nhìn không tới bóng Linh Yêu, chết thì chết, trốn thì trốn.
Sơn cốc sâu trong quanh quẩn tiếng gào rú trầm thấp, có thể nghe ra bên trong phẫn nộ cùng thống khổ.
Tam Nhãn Cự Linh Viên bị thương, giống như tổn thương vô cùng nặng, cách rất xa có thể nghe thấy được mùi máu tươi bên trong.
Tần Mệnh chịu đựng lấy thánh uy sót lại trên chiến trường, cẩn thận từng li từng tí đi vào. Tùy ý có thể thấy được dấu chân đáng sợ, chiều dài hơn năm mươi thước thoạt nhìn nhìn thấy mà giật mình, rất nhiều đại thụ cổ xưa đều bị giẫm vỡ, xé rách, xiêu vẹo uốn éo trong phế tích, treo đầy lấy bụi đất. Trên chiến trường nhiều nhất là máu tươi, cũng không biết là của Tam Nhãn Cự Linh Viên, hay là huyết khí Táng Hoa Vu Chủ lưu lại.
Tần Mệnh ở trong phế tích tìm đến áo choàng của Táng Hoa Vu Chủ, phá như lam lũ, nửa đậy trong đất bùn, bên trên mà còn treo lấy chút ít máu. Cũng nhìn thấy chút ít xương vỡ, huyết nhục, ban đầu tưởng rằng thi thể Táng Hoa Vu Chủ, nhưng điều tra lại là có chút thi cốt Linh Yêu, hẳn là kịp thời thoát đi, hoặc là trốn ở dưới nền đất, trong chiến đấu bị sống sờ sờ chấn chết rồi.
Táng Hoa Vu Chủ đã chết rồi sao?
Nàng là đào tẩu rồi, hay là bị lôi về trong sơn cốc, bị ăn rồi?
Tần Mệnh yên lặng mà suy nghĩ lấy.
Trong cơ thể Táng Hoa Vu Chủ có ‘Tai hoạ ngầm’ Thiên Thu Hầu lưu lại cho nàng, nàng nên không phát huy ra toàn lực, hơn nữa linh lực cũng không đủ. Nàng có thể kéo dài trong chốc lát, nên không kéo dài đến cuối cùng, kết cục nên chỉ có hai, hoặc là trọng thương đào tẩu, hoặc là chết ở trong tay Tam Nhãn Cự Linh Viên rồi.
Hơn nữa, Tam Nhãn Cự Linh Viên táo bạo phóng đãng, không giết chết Táng Hoa Vu Chủ, không có khả năng đơn giản bỏ qua, trừ phi nó chết rồi, hoặc là sợ hãi.
Làm sao xác định đây?
Tần Mệnh rất muốn cả gan hướng trong sơn cốc hô một tiếng, hỏi một chút đến cùng Táng Hoa Vu Chủ sống hay chết.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến thanh âm một nữ tử, vô cùng yếu ớt.
Tần Mệnh lập tức cảnh giác, cẩn thận lại gần. Là nàng sao?
Trong bụi mù nồng hậu dày đặc, một đám nam nữ đang đang kiểm tra chiến trường, thỉnh thoảng sợ hãi thán phục vài tiếng. Đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người, toàn bộ kéo căng thần kinh, sẵn sàn trận địa đón địch.
Trên trán bọn hắn dần dần chảy ra mồ hôi, sợ hãi người nọ vừa cùng Cự Viên chém giết vẫn còn.
Đợi hai bên vừa thấy mặt, đều nhẹ nhàng thở ra.
- Ngươi là ai?
Đám nam nữ này hơn hai mươi người, người đông thế mạnh, đối với Tần Mệnh lẻ loi một mình, không tự giác cường thế.
- Đi ngang qua. Xin hỏi các vị, các ngươi là vừa tới, hay là đến rồi đã lâu rồi. Người cùng Cự Viên đánh nhau kia là chết rồi? Hay là trốn đi rồi.
Tần Mệnh ôm lấy quyền, thái độ rất khách khí.
- Chúng ta cũng là vừa tới, ngươi biết người kia? Thanh thế chiến trường vô cùng to lớn, ai dám tới gần? Đều là rời đi xa xa, đợi chấm dứt lại đến điều tra.
- Bằng hữu của ta, đi cùng nhau.
Bằng hữu? Bọn hắn nghiêm nghị bắt đầu kính nể, giọng điệu chuyển tốt:
- Chúng ta lúc ấy rời khỏi vô cùng xa, mơ hồ nhìn thấy là trên người Cự Viên kia liền đánh ra năm đạo cường quang, không lâu sau đó chiến đấu liền chấm dứt rồi. Ta đoán, bằng hữu kia của ngươi khả năng dữ nhiều lành ít a.
- Xác suất nàng chết nhiều đến bao nhiêu?
- Ngươi khả năng không có cảm nhận được hung uy Cự Viên kia, dùng ta ngu kiến... Khả năng... xác suất không nhiều lắm.
- Xác định?
- Dù cho còn sống sót, chỉ sợ cũng...
- Cũng muốn phế đi?
- Nên đi.
- Ta rất bi thống.
Tần Mệnh quay người đi đến sương mù.
- Nén bi thương.
Bọn hắn vừa muốn an ủi, người đã biến mất.
Tần Mệnh xuôi theo phế tích đi lòng vòng bên ngoài, muốn tìm được dấu vết Táng Hoa Vu Chủ thoát đi. Nếu như là trọng thương đào tẩu, sẽ nên lưu lại chút ít máu tươi, thẳng tuốt kéo dài theo một phương hướng. Nhưng, hắn tìm mấy lần, chuyển quanh ba vòng, cho đến khi trời tối cũng không có phát hiện tơ máu khả nghi.
Chẳng lẽ nàng thật chết rồi, không thể chạy ra chiến trường?