Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1080 - Chương 1080 - Tưởng Niệm (2)

Chương 1080 - Tưởng Niệm (2)
Chương 1080 - Tưởng Niệm (2)

Ngoại trừ hai bức họa, làm cho Tần Mệnh vui mừng nhất chính là kiện Kim Lũ Nhuyễn Y, nhẹ như không có gì, phát tán lấy mùi thơm lạ lùng, bên trên treo rất nhiều Tinh Thạch, màu sắc khác nhau, vị trí tinh chuẩn phác họa ra một trận pháp đặc biệt. Cũng là Vưu Na lúc ấy không nỡ mặc, nếu không hắn còn thật không nhất định có thể xử lý được nàng.

Kim Lũ Nhuyễn Y đưa cho Yêu Nhi hoặc là Nguyệt Tình, Đường Ngọc Chân, đều rất không tệ.

Ngồi ở bên đống lửa, nhìn Kim Lũ Nhuyễn Y, lượng lớn Tinh Thạch lóe ra ánh sáng, cùng tơ mềm màu vàng làm nổi bật lẫn nhau, hiển thị rõ xinh đẹp cùng tôn quý. Mặc kệ mặc ở trên thân nàng nào, cũng đều rất thích hợp.

Tần Mệnh nhìn lại, bỗng nhiên nhớ các nàng rồi.

Từ sau khi rời khỏi Lôi Đình cổ thành tu luyện rèn luyện, đến khi đi sâu vào Cổ Hải, lại đến bây giờ, bất tri bất giác cùng các nàng tách nhau đã hơn một năm rồi, thẳng tuốt đang lẩn trốn chết, chiến đấu, mạo hiểm, nguy hiểm lại khẩn trương, sinh sinh tử tử, cũng không có nhàn rỗi nghĩ những thứ khác.

Không biết hiện tại các nàng thế nào.

Nguyệt Tình, phong độ tư thái tuyệt lệ, ưu nhã đến thanh ngạo, như là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Yêu Nhi, thiên kiều bá mị, đẹp tuyệt phàm trần, như là tiểu yêu tinh chọc người.

Ngọc Chân, tươi đẹp tú lệ, cao quý ôn nhu, còn có chút kiều mỵ chỉ có Tần Mệnh mới hiểu đến.

Phong tình khác nhau, để cho người ta nhớ thương, đều là nữ tử hiếm thấy, lại là thiên chi kiều nữ. Ngay cả Tần Mệnh có đôi khi đều phải cảm khái, ta tài gì đức gì lại đồng thời có được các nàng. Mặc dù các nàng truy cầu cũng không phải là hoa tiền nguyệt hạ, tướng mạo tư thủ, nhưng Tần Mệnh ngẫu nhiên nhớ tới, cũng sẽ cảm thấy mắc nợ.

Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình vẫn còn tốt, các nàng đều có được thực lực khiêu chiến quần hùng, trải qua nguy hiểm trái tim cũng trở nên mạnh mẽ, Ngọc Chân thì sao?

Tần Mệnh nhìn đống lửa yên lặng thất thần, trong đầu hiển hiện lấy bóng dáng xinh đẹp của các nàng, cũng hồi ức điểm qua điểm lại, nhếch miệng lên nụ cười nhạt ôn nhu. Cho đến khi cá vàng nướng cháy, hắn mới từ trong trí nhớ hoàn hồn.

Hiện tại Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình sẽ ở đâu?

Hắn đã ủy thác Hô Diên Trác Trác trở về báo bình an rồi, nhưng nghĩ đến tính cách của các nàng, hẳn là sẽ không ở Lôi Đình cổ thành chờ, nói không chừng đã tiến vào hải vực.

Tần Mệnh cười khẽ, dường như nghĩ tới các nàng tức giận hắn không chào mà đi tình cảnh.

Có thể hoàn cảnh hải vực phức tạp, các nàng có gặp phải nguy hiểm hay không? Mỹ mạo cùng Linh Bảo là thứ dễ dàng khiến cho hải vực tham niệm nhất.

Nếu như các nàng đã được biết đến tin tức chiến trường Thác Thương Sơn, có đi sâu vào Cổ Hải hay không?

Nếu như tiến vào Cổ Hải, có lẽ Nguyệt Tình có thể liên hệ cùng các Vương Hầu khác.

Sau khi rời khỏi Thất Nhạc Cấm Đảo, có phải ta cũng nên đi Cổ Hải một chuyến hay không?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Mệnh suy nghĩ ung dung mà phân tán, nghĩ tới người trong nhà, cũng nghĩ đến Thanh Vân tông, nghĩ tới những bằng hữu kia.

Lăng Tuyết sư tỷ nên tại Thanh Vân tông đi? Thiết Sơn Hà hiện tại sẽ ở nơi nào? Bạch Tiểu Thuần, Đường Thiên Khuyết, Lý Dần, Hoa Đại Chuy, vân... Vân, lại sẽ đang làm cái gì? Bọn họ đã là cảnh giới gì rồi?

Chúng ta còn có thể lại gặp nhau không? Bọn họ sẽ ngẫu nhiên nhớ tới ta hay không.

Đột nhiên, toàn thân Tần Mệnh nổi lên cảm giác mát lạnh khác thường, kinh mạch sống lại, tự chủ mà từ bên ngoài cướp đoạt năng lượng bắt đầu luyện hóa.

Lại có thể cảm nhận được linh lực rồi.

Tần Mệnh vung ra bề bộn suy nghĩ, trở lại hiện thực. Hắn từ trong không gian giới chỉ chọc ra khỏa linh hạch thuộc tính lôi, lớn chừng như trứng ngỗng, cũng không biết đám ngườ Vưu Na tìm được từ chỗ nào, lại là linh hạch của Linh Yêu cường hãn gì, hiện tại vừa vặn tiện nghi hắn.

Tần Mệnh đến cửa động nhìn quanh một lát, sau khi xác định không có nguy hiểm, hắn lại ngồi trở lại trong sơn động, dập tắt đống lửa, bắt đầu ngưng thần luyện hóa. Linh hạch ẩn chứa linh lực cường hoành hùng hậu không gì sánh được, lôi quang sáng lạn như là thủy triều, không ngừng liên tục tràn vào kinh mạch, trong linh hạch còn có sinh mệnh nguyên lực, kích thích hoàng kim huyết dịch, vầng sáng lập lòe chiếu sáng da thịt.

Sáng sớm hôm sau, Tần Mệnh rời khỏi sơn động, men theo tiêu chí bảo đồ, bắt đầu thám hiểm mới. Đi qua một đêm điều dưỡng, hắn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, mỗi một tấc da thịt đều tràn đầy lực lượng, thân thể như là bị thép tinh đúc thành, lực lượng cường thịnh, linh lực bành trướng.

Khỏa linh hạch kia đã mang đến cho hắn chỗ tốt rất lớn, cảnh giới cực hạn đạt được trên Hắc Giao chiến thuyền thậm chí có cực hạn rộng rãi hơn.

Thất Nhạc Cấm Đảo còn có chừng hai mươi ngày nữa là muốn phong bế, đám người trên đảo càng lúc càng to gan, không chỉ là khiêu chiến Linh Yêu, cướp đoạt bảo tàng, còn bắt đầu cướp giết đội ngũ khác. Cơ duyên năm mươi năm một lần, bỏ lỡ lần này, khả năng rốt cuộc không đợi được nữa rồi. Ai cũng không muốn tay không rời khỏi, càng khát vọng có thể có đại thu hoạch đại cơ duyên.

Đám Linh Yêu trên đảo cũng sinh động dị thường, các loại mãnh thú hung tàn tùy ý có thể thấy được, điên cuồng cướp giết lấy nhân loại.

Hỗn loạn bắt đầu sinh sôi, duy trì tăng lên.

Tiếng gầm gừ, tiếng kịch chiến, tiếng kêu thảm thiết, vang vọng trong rừng rậm tươi tốt, bầu không khí tràn ngập căng thẳng nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment