Từ lúc luyện võ đến nay, hắn luôn dùng tư thái kiêu ngạo, nghênh đón khiêu chiến, đả bại cường địch, bách chiến bách thắng, chưa từng thua trận, ngay cả phụ thân đều tán dương qua mấy lần, vì hắn kiêu ngạo. Hắn thậm chí có một lần cho là mình rất hoàn mỹ, không thể soi mói, nhưng từ lúc trèo lên Thất Nhạc Cấm Đảo đến nay, hắn nôn nóng, dễ giận, xúc động, thời điểm đối mặt nguy hiểm lại không có lấy thong dong bình tĩnh trước như vậy, nhiều khi biểu hiện đều thua xa không bằng tỷ tỷ của hắn.
Chẳng lẽ thật sự là bởi vì đã mất đi linh lực nên trở nên không thích ứng? Còn tâm cảnh của ta vốn cũng không có mạnh như ta tưởng tượng sao? Chẳng lẽ ta không còn linh lực, nên cái gì cũng không thể làm rồi sao?
Đồng Ngôn bỗng nhiên nghĩ tới Lục Nghiêu. Vốn tưởng rằng là thể võ, vậy mà còn có thể phóng thích võ pháp, võ pháp cường thịnh đến mức hắn đều kinh đến rồi.
Thể võ song tu?
Loại lý niệm này tại hải tộc đã biến mất rất nhiều năm, con đường tu luyện ở chỗ tinh chuyên, không thể ham hố, muốn luyện thể liền toàn tâm luyện thể, muốn tu võ liền đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên võ pháp. Trừ phi người có thiên phú đặc biệt nghịch thiên, mới có khả năng hai cái đều tốt. Nếu không, hai bên đều luyện không tốt, còn có thể kiềm chế lẫn nhau, bảo thủ.
Trong hải tộc cạnh tranh kịch liệt, hậu quả thất bại chính là biên giới hóa, chính là bị cười nhạo, chính là mất đi địa vị cùng tài nguyên, cho nên không có ai dám mạo hiểm.
Đồng Ngôn không nghĩ tới, hắn vậy mà cho tới bây giờ tại nội hải này bản thân đều không có để vào mắt, lại gặp được người thể võ song tu, còn tu luyện đến tình trạng để cho người kinh diễm.
- Nghĩ cái gì?
Đồng Hân chấm dứt kinh mạch chu thiên vận chuyển, mở mắt ra.
Đồng Ngôn từ trong thất thần khôi phục, ánh mắt kiên định:
- Ta còn có thể càng trở nên mạnh hơn nữa.
- Thể võ song tu?
Đồng Hân hiểu rõ người đệ đệ này của nàng nhất, có thể là bị thụ kích thích. Kỳ thật nàng cũng có chút giật mình, cái tên Lục Nghiêu kia vậy mà còn có thể phóng thích võ pháp? Bất luận là Lôi Hùng bạo kích, hay là Lôi Điểu bay lên không, đều cường thịnh để cho tim người ta đập nhanh.
Lôi Hùng đột kích, Lôi Điểu khống trường, một đòn trấn trụ tất cả mọi người. Nàng không phải không thừa nhận, bản thân đã coi thường Lục Nghiêu kia.
- Không chỉ.
Đồng Ngôn vẫn luôn tự xưng là kỳ tài ngút trời, có thể làm cho hắn để vào mắt chỉ có thiếu niên thiên tài hải tộc khác. Nhưng, hắn bị Lục Nghiêu kích thích rồi, cũng vì hắn tại Thất Nhạc Cấm Đảo biểu hiện đến hổ thẹn. Hắn quyết định sau khi trở lại hải tộc, thử tu luyện một bộ thể thuật, phụ trợ võ pháp.
Lục Nghiêu có thể làm, ta vì cái gì mà không được? Hắn càng muốn một lần nữa xem kỹ bản thân, tâm tình, tâm tính, vân... Vân.
Đồng Hân trầm mặc, trước ngày hôm nay, nàng đều xem thường anh hùng thiên hạ rồi.
- Phụ thân cũng đã nói, ta còn có thể làm tốt hơn. Ta vẫn cho là đang khích lệ ta, không muốn làm cho ta kiêu ngạo. Nhưng khi đến Thất Nhạc Cấm Đảo một chuyến, ta mới phát hiện, ta chính xác còn có rất nhiều chỗ chưa đủ.
- Ta vì ngươi kiêu ngạo.
Đồng Hân cười khẽ.
Đồng Ngôn nháy mắt với Đồng Hân, nói:
- Ta còn có thể để cho tỷ càng kiêu ngạo.
- Ta tin tưởng.
- Tỷ nói... Tiểu tử kia chết chưa?
- Lại để cho ngươi thất vọng rồi, tiểu gia ta còn sống.
Một giọng nói từ ngoài sơn cốc truyền đến.
Đồng Ngôn Đồng Hân lập tức đứng dậy, cảnh giác lấy bên ngoài.
Có người tới gần? Vừa rồi thất thần rồi, vậy mà không có chú ý tới.
Tần Mệnh đi đến sơn cốc, quét mắt nhìn hai người bọn họ.
- Đoán xem tại sao ta tới?
- Ngươi làm sao truy tới?
Đồng Ngôn nhìn phía sau hắn mấy lần, bọn hắn nên vung ra tất cả truy binh rồi, tiểu tử này làm sao lại tới được đây.
- Ta là tới là cho các người thuyết pháp.
Sắc mặt Tần Mệnh không ý tốt đi tới đến. Cứu các ngươi hai lần, bị vứt bỏ hai lần, hắn thực sự nuốt không trôi cơn nghẹn này.
- Thuyết pháp gì?
Trong lòng Đồng Ngôn có chút bội phục nam tử ở trước mắt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Kiêu ngạo, cường thế, là tư thái vĩnh viễn của hắn.
- Ta cứu các ngươi hai lần rồi, không nói tiếng cám ơn, ta nhận rồi! Nhưng là...
Đồng Ngôn cắt ngang:
- Đều nhận rồi, còn muốn thuyết pháp cái gì?
- Ngươi vẫn là đối đãi với ân nhân như vậy hay sao?
- Cứu người là ngươi tự nguyện, ta mời ngươi rồi? Van ngươ rồii? Không cầu hồi báo trợ giúp, đó mới gọi trợ giúp, những thứ khác cũng gọi dụng tâm kín đáo!
Đồng Ngôn có chút giương đầu, giọng điệu không ý tốt, ánh mắt càng không thế nào thân mật.
Tần Mệnh há to miệng, vậy mà không biết làm sao đáp lời hắn rồi.
- Ta nên chúc mừng ngươi.
- Chúc mừng ta cái gì?
- Ngươi đã nhận được hai lần cơ hội kiếm cứu bản công tử, hơn nữa, ngươi hoàn thành ‘xinh ------------ đẹp’.
Loại người này là thế nào a?
Tần Mệnh nhíu mày nhìn hắn:
- Ngươi khi còn bé chịu không ít ủy khuất đi.
- Làm sao?
- Liền bộ dạng muốn ăn đòn này của ngươi, một ngày không được lần lượt ba hồi!