- Vạn nhất hắn không có ý tốt thì sao? Ta thấy ánh mắt hắn nhìn ngươi ‘dê lắm’.
Đồng Hân véo mạnh bên hông hắn một cái:
- Nghĩ bình thường chút.
- Đau! Ta hiện tại không có linh lực!
Đồng Ngôn đau đớn nhe răng nhếch miệng.
- Lục công tử, cân nhắc thế nào?
Đồng Hân đi về hướng Tần Mệnh, có chút cười khẽ:
- Ngươi cứu mạng của tỷ đệ chúng ta, lại còn là hai lần, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
- Đợi rời khỏi Thất Nhạc Cấm Đảo lại bàn.
- Ngươi còn có chuyện khác?
- Lưu lạc khắp nơi, tìm cơ duyên.
Đồng Ngôn nhịn không được nói:
- Đi đi, đừng giả bộ, trong lòng không biết làm sao kích động đây này. Ta cảnh cáo ngươi, mang ngươi về tộc là tỏ vẻ cảm tạ, không có nghĩa là tỷ tỷ của ta có ý đối với ngươi, ngươi đời này cũng đừng có nghĩ đến ‘hí kịch’.
Đồng Hân quay đầu lại liếc hắn một cái, vốn cũng không sao, ngươi lần nữa lại treo ở bên miệng, làm như thật sự có cái gì.
Tần Mệnh nói:
- Các ngươi tối thiểu nói một câu là cái thế lực gì đi?
- Đợi ngươi đến rồi, liền rõ ràng, sẽ không để cho ngươi thất vọng.
- Các ngươi tới nơi này cũng là thám hiểm?
Tần Mệnh không có trực tiếp trả lời.
- Không phải, bắt người!
- Người nào?
Đồng Hân nói:
- Thực không dám dấu diếm, bắt Tần Mệnh!
Đồng tử Tần Mệnh hơi không thể tra co rụt lại:
- Là Bất Tử Vương Thiên Vương Điện kia?
- Chính là hắn.
Đồng Hân cùng Đồng Ngôn những ngày này đều đang tìm kiếm lấy Tần Mệnh, nhưng là chẳng những không tìm được Tần Mệnh, mà cũng không cảm thụ đến ấn ký cửu sắc chú, đều hình như là hư không biến mất rồi. Tìm không thấy Tần Mệnh, có thể là bởi vì hòn đảo hoàn cảnh phức tạp, có thể coi là nguyên cớ, cảm thụ không đến cửu sắc chú thì thế nào? Là cấm chế Thất Nhạc Cấm Đảo quấy nhiễu rồi, hay là cửu sắc chú bị hủy rồi.
- Các ngươi là muốn bắt treo thưởng?
- Chúng ta sẽ quan tâm chút treo thưởng này? Quá coi thường chúng ta rồi.
Đồng Ngôn rất bất mãn Tần Mệnh luôn lấy tư tưởng kẻ săn giết đến cân nhắc bọn hắn, làm bọn hắn rất thấp hèn.
- Chúng ta cùng hắn có chút ân oán.
- Như vậy a, ta ngược lại là muốn bắt hắn, lấy treo thưởng. Hắn ở trên hòn đảo này?
- Chúng ta là đi theo hắn lên đảo.
- A? Các ngươi sao có thể truy tung đến hắn, nội hải nhiều người như vậy đều đang tìm hắn mà không tìm được.
- Trên người hắn treo một vật của tộc ta.
Đồng Ngôn ngẫu nhiên nhớ tới chuyện này, tại sao cửu sắc chú của cô cô lại ở trên người Tần Mệnh?
- Cái gì đó?
Tần Mệnh hơi chút cảnh giác.
- Đừng hỏi nữa.
- Trên người Tần Mệnh làm sao lại treo đồ của tộc các ngươi, các ngươi cùng hắn quan hệ gì?
- Ta nói, đừng hỏi nữa. Đây là bí mật, sao có thể tùy tiện nói cho người ngoài.
Đồng Ngôn cố ý cắn lại hai chữ cuối cùng.
- Còn Tần Mệnh kia thì sao? Các ngươi tới hòn đảo này đã nửa tháng rồi nhỉ, làm sao không tìm được?
Đồng Hân cũng không giấu diếm:
- Xảy ra chút ngoài ý muốn, vật trên người Tần Mệnh kia khả năng bị cấm chế Thất Nhạc Cấm Đảo hạn chế rồi, chúng ta tạm thời cảm thụ không đến.
- Sau này các ngươi là bắt hắn, hay là muốn mạng của hắn?
Đồng Ngôn không kiên nhẫn:
- Có quan hệ gì tới ngươi? Vấn đề của ngươi quá nhiều rồi.
- Hỏi một chút không được? Tần Mệnh hiện tại đang được treo thưởng năm ngàn hắc tinh tệ, còn có bộ võ pháp thánh cấp. Nếu như các ngươi là muốn bắt hắn đi, ta không có gì để nói. Nếu như là muốn mạng của hắn, chúng ta có thể lấy đầu của hắn đi lĩnh thưởng trước, không nên lãng phí nha.
- Là bắt hay là giết, đến lúc đó lại định.
Tần Mệnh ‘ah’ một cái, tùy ý nhẹ gật đầu.
Cánh lửa tím, Đồng Tuyền, Triệu Ngôn Triệu Hân, đồ của tộc hắn, truy tung, giết?
Một ít ý nghĩ không quá tốt trong lúc bất tri bất giác xâu chuỗi trong đầuTần Mệnh. Hắn há to miệng, lập tức muốn đi ra một câu nhưng tại đầu lưỡi đánh chuyển lại, đè ép trở về, thiện ý trong lòng, chậm rãi tản ra.
Đồng Hân không biết Tần Mệnh giờ phút này đang nghĩ cái gì, lần nữa mời.
- Cân nhắc thế nào?
- Được hay không được, cho một lời chắc chắn. Tỷ tỷ ta tự thân mời chào ngươi là để mắt ngươi, đừng không biết tốt xấu.
Đồng Ngôn không kiên nhẫn được nữa.
Tần Mệnh lộ ra nụ cười tươi:
- Tử Viêm Dực?
- Ừm?
Bọn hắn không có hiểu thâm ý sau nụ cười tươi trên mặt Tần Mệnh kia, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho là Tần Mệnh muốn một bộ võ pháp loại cánh lửa.
- Võ pháp loại hỏa dực, chỉ thích hợp linh lực hỏa thuộc tính. Trong tộc chúng ta có bộ võ pháp thích hợp thuộc tính lôi, nếu như ngươi thích, đến lúc đó có thể tặng cho ngươi.
- Ta có thể đi qua, nhưng là ta nghĩ lúc nào thì rời đi đây?
- Tùy thời có thể.
Đồng Ngôn hừ hừ cười ra tiếng:
- Tin tưởng ta, đến đó rồi, ngươi liền ước gì vĩnh viễn lưu lại.
Tần Mệnh ra vẻ chần chờ:
- Ta là một người thô kệch, nếu như đến chỗ ngươi mất cấp bậc lễ nghĩa, sẽ không trừng phạt ta a.
- Không sao, ngươi là khách nhân ta mời, không có người nào dám làm gì ngươi.
- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Đồng Hân cười khẽ, nói tiếng hoan nghênh. Chỉ là, giờ này khắc này bất luận như thế nào nàng đều sẽ không nghĩ tới, sau lưng một câu ‘Mất cấp bậc lễ nghĩa’ này của Tần Mệnh đại biểu cho cái gì.