Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098 - Kinh Nghi (2)

Chương 1098 - Kinh Nghi (2)
Chương 1098 - Kinh Nghi (2)

Hỏng rồi! Vạn nhất bị Kim Cương Anh Vũ ngửi ra mùi của hắn thì sao?

Tô Nghị, Triệu Ngôn, Triệu Hân, đều có linh lực, lại còn là đang ở trạng thái toàn thịnh, thời điểm này nếu như bị phát hiện thân phận, tránh không được một hồi ác chiến.

Đồng Ngôn quay đầu lại:

- Ngươi đứng xa như vậy làm gì?

- Chưa phát giác thấy miếng vải kia có chút cổ quái sao?

Tần Mệnh thuận miệng nói xong, tay phải nửa dấu ở phía sau đã nắm chặt.

- Nhìn xem lại khiến ngươi sợ tới mức đó.

Đồng Ngôn cười nhạo.

- Thật là cổ quái, cùng mảnh vải này có quan hệ.

Tô Nghị khơi lên vài giọt hoàng kim huyết kia, phóng tới trước mặt Thất Thải Kim Cương Anh Vũ:

- Điều tra bên trong huyết khí.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ há miệng trực tiếp nuốt vào, nhắm mắt lại, dụng tâm cảm thụ lấy. Toàn thân lông chim có chút tung bay, tách ra thải quang sáng lạn, khiến nó trở nên xinh đẹp đến cao quý.

Đồng Ngôn Đồng Hân đều đợi chờ nhìn Anh Vũ, cửu sắc chú đều cảm thụ không đến, mấy giọt máu tươi này có thể có tác dụng sao?

Tần Mệnh không để lại dấu vết lui hai bước nữa, nếu như đầu Anh Vũ này thật có thể men theo huyết dịch tìm người, hắn khả năng thật sự muốn chạy trốn rồi.

Thải quang toàn thân Thất Thải Kim Cương Anh Vũ lên lên xuống xuống, khi thì phiêu hốt khi thì ảm đạm, trong cổ họng nó lăn lộn tiếng gầm ô ô, đầu còn ngẫu nhiên uốn éo hai cái.

Ồ? Tô Nghị cảm thấy không đúng.

- Nó như thế nào rồi?

Đồng Ngôn không vừa lòng, đến cùng là được hay không được?

- Ngôn thiếu gia chờ một chốc. Huyết dịch rất tươi sống, mới có thể tra được.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ dò xét trong chốc lát, mở ra cặp mắt lưu ly bảy màu kia. Lần đầu tiên, nó nhìn về phía Tần Mệnh, lập tức để cho trái tim của Tần Mệnh nâng lên đến cổ họng, nhưng nó có chút nghiêng đầu, giống như rất kỳ quái. Đang lúc bọn người Đồng Ngôn đều theo ánh mắt nhìn đến chỗ Tần Mệnh, Thất Thải Kim Cương Anh Vũ bỗng nhiên ngút trời, bay đi về phía xa xa.

- Tìm được rồi, nhanh! Đuổi theo qua!

Tô Nghị kích động nắm tay, không có nhục sứ mạng.

- A ha! Tốt, làm cho gọn gàng vào!

Đồng Ngôn nắm chặt hai tay, Tử Viêm vù vù hiện lên, vòng quanh nắm đấm hừng hực bùng cháy.

- Ta nhìn xem lần này Tần Mệnh chạy đi đâu. Tỷ tỷ, đi!

Đồng Hân đang muốn đuổi kịp, chợt phát hiện ‘Lục Nghiêu’ vẫn đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích.

- Ngươi làm sao vậy?

- Đầu Anh Vũ kia đáng tin cậy không? Tần Mệnh nhìn qua Anh Vũ bay đi, yên tâm, nhưng, ta đang ngay tại đây a, ngươi chạy chỗ nào?

- Thử xem chẳng phải sẽ biết rồi, đuổi kịp.

Đồng Hân cho rằng Tần Mệnh là ghen ghét, cảm thấy Tô Nghị đến sau lại đoạt danh tiếng hắn rồi. Từ buổi sáng đến bây giờ, trên đường đi hắn đều không thế nào nói chuyện như thường. Như vậy tốt hơn, có cạnh tranh mới có thể kích thích động lực cho hắn.

Tần Mệnh chặt chẽ đi theo đám bọn hắn chạy vào núi rừng, ta ngược lại muốn nhìn một chút xem ngươi tìm ‘Tần Mệnh’ ở đâu.

Bọn hắn một đường chạy như điên, trong núi rừng thuyên chuyển lao vùn vụt, từ xế chiều thẳng tuốt chạy đến trời tối, đi tới biên giới cánh đồng tuyết.

Bốn người liên thủ, đều có linh lực, lại có Thất Thải Kim Cương Anh Vũ cảnh giác, trên đường đi không có gặp phải nguy hiểm. Tất cả Linh Yêu cường hãn đều bị bọn hắn may mắn tránh đi.

- Tần Mệnh trong cánh đồng tuyết?

Đồng Ngôn nhìn qua cánh đồng trắng tuyết xóa, cứ việc sắc trời hôn ám, nhưng cánh đồng tuyết vẫn là hiện ra ánh sáng, trắng muốt, nhu hòa, rõ ràng mà nhìn thấy núi cao nhấp nhô, thấy bông tuyết bay xuống, còn có bóng dáng mãnh thú thỉnh thoảng qua lại. Nếu như không để ý đến gió lớn gào rú cùng nhiệt độ rét lạnh, trước mắt liền chính là một bộ cảnh đẹp tự nhiên.

Thất Thải Kim Cương Anh Vũ rơi vào trên vai Tô Nghị, xì xì nói chút ít gì đó.

Tô Nghị nói:

- Nó nói liền ở phía trước, ước chừng năm mươi dặm.

- Năm mươi dặm chẳng phải là chỗ sâu nhất trong cánh đồng tuyết rồi?

Tô Nghị cũng kỳ quái:

- Nơi đó là chỗ nguy hiểm nhất cánh đồng tuyết, cũng là nơi khả năng có Linh Bảo nhất, ít nhất sẽ có năm trăm người hoạt động tại chỗ đó. Tần Mệnh ở trong đó làm cái gì? Không sợ bị người khác phát hiện sao? Đầu của hắn so với bảo tàng Thất Nhạc Cấm Đảo càng trân quý.

Tần Mệnh hồi tưởng đến từ địa đồ lấy được từ chỗ Vưu Na, ngoài năm mươi dặm chính xác là trung bộ cánh đồng tuyết rồi, chỗ đó tồn tại rất nhiều bí cảnh, có rất nhiều núi cao, tòa cao nhất nghe nói hơn ba nghìn thước. ‘Ta’ làm sao lại ở chỗ đó? Cái con chim tạp mao này đến cùng có đáng tin hay không. Nó thật sự là đang tìm ta sao?

Thời điểm này, Tần Mệnh bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, sở dĩ ba giọt hoàng kim huyết kia có thể bảo trì tươi sống, có quan hệ cùng huyết khí quấn quanh lấy nó, dài đến mười ngày ‘Ngâm’ trên đó, trong chỗ này có thể đã có huyết khí Táng Hoa Vu Chủ hay không? Sở dĩ Thất Thải Kim Cương Anh Vũ dò xét lâu như vậy, hẳn là từ bên trong cảm nhận được hai loại khí tức.

Một cái là hắn, một cái khác... Táng Hoa Vu Chủ?!

Tần Mệnh biến sắc, chẳng lẽ Táng Hoa Vu Chủ không chết? Nàng giấu ở chỗ sâu nhất trong cánh đồng tuyết?

Cái con Anh Vũ hồ đồ này muốn dẫn chúng ta đến chỗ Táng Hoa Vu Chủ sao?

- Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiến vào Tuyết Sơn.

Bình Luận (0)
Comment