Tần Mệnh còn muốn cùng nàng về trong tộc? Gần như không có khả năng. Nói không chừng Đồng Hân còn có thể sẽ oán hận Tần Mệnh, sau đó an bài người đến diệt trừ hắn. Nhưng, nếu như ‘Hôn môi’ biến thành ‘Da thịt’, sinh gạo nấu thành cơm. Đồng Hân hoặc là triệt để điên cuồng, cùng Tần Mệnh không chết không ngớt, hoặc là liền có thể sẽ sinh sôi ra chút những tình cảm các loại.
Còn phát triển đến phương diện nào, phải nhìn Tần Mệnh rồi.
- Ta làm sao xứng đáng với Nguyệt Tình các nàng.
Trong đầu Tần Mệnh ngũ vị tạp trần.
- Coi như là ngoài ý muốn a, dù sao cũng không có tình cảm. Nói không chừng ngươi sau này sẽ... Giết nàng.
Tiểu Tổ nháy mắt, lùi về đến mai rùa, lăn xuống đến trong túi áo bên trong y phục.
Tần Mệnh có chút thanh tỉnh.
- Suy nghĩ thật kỹ! Coi tốt ngươi a!
Trong túi áo truyền đến thanh âm Tiểu Tổ.
Tần Mệnh ngồi ở trên ghế phía trước cửa sổ, ngồi xuống chính là một buổi chiều, ngẫu nhiên ngẩn người, ngẫu nhiên nghĩ cái gì.
Đêm đó ánh trăng tàn xuyên thấu qua cửa sổ, rơi vào trong phòng, Tần Mệnh dùng sức vuốt mặt, ánh mắt khôi phục thanh minh.
Một lần làm ác nhân.
Hắn vươn người đứng dậy, một chưởng đẩy cửa phòng đóng chặc ra.
Trong bồn nước ấm, cũng là Đồng Hân ngẩn người cả một buổi chiều bị làm tỉnh giấc, bảo vệ thân thể co lại về sau, đang muốn quát tháo hắn rời khỏi, nhưng Tần Mệnh lại cởi bỏ y phục trực tiếp nhảy vào trong ao, ôm cổ nàng, phù phù đè vào trong hồ nước ấm áp.
Đồng Hân giãy dụa, thét lên, quát mắng, nhưng thân thể suy yếu sao có thể chống lại Tần Mệnh thô cuồng, bọt nước bắn tung tóe, nước ao quay cuồng, lần lượt phản kháng đều bị cưỡng ép chế trụ.
Đồng Hân khóc, một ngụm kẹp chặt bả vai Tần Mệnh, gắt gao cắn, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy hắn.
Lúc này đây, bọn hắn đều thanh tỉnh!
Theo Tần Mệnh gầm nhẹ, Đồng Hân căng cứng, nước ao quay cuồng rốt cục cũng bình tĩnh.
Một hồi lâu sau...
Tần Mệnh nằm ngửa trong bồn nước ấm, thở hổn hển, Đồng Hân mềm mại vô lực nằm sấp ở bên cạnh hắn, ánh mắt hoảng hốt, lại mang theo nước mắt.
Đồng Hân thoáng co người lại, thì thào nói nhỏ:
- Sau khi rời khỏi nơi này, coi như cái gì cũng đều không có phát sinh qua.
Tần Mệnh ôm lấy thân thể trắng như ngọc của nàng, đầu ngón tay xẹt qua đường cong nhấp nhô.
- Như thế nào mới có thể làm nam tử của nàng.
Đồng Hân ánh mắt lay nhẹ:
- Chúng ta không có khả năng. Ngươi đã cứu ta ba lượt, ta... Trả hết nợ rồi. Từ nay về sau, vĩnh viễn không lui tới.
- Như thế nào mới có thể làm nam tử của nàng.
Cánh tay Tần Mệnh như là côn sắt như quấn chặt lấy Đồng Hân.
Ánh mắt Đồng Hân hoảng hốt, chậm rãi lắc đầu.
- Không có khả năng.
Thời điểm ngẩn người buổi chiều, trong đầu hiện lên vô số niệm tưởng, nhiều nhất là giết Lục Nghiêu, dùng máu của hắn rửa sạch khuất nhục bản thân đã nhận. Còn có rời đi xa xa, coi như hết thảy đều không có phát sinh qua, đem cái trải qua hoang đường hỏng bét này đều quên đi.
Nhưng, Lục Nghiêu lại lần nữa xông tới, cưỡng ép chiếm lấy, lòng nàng lại rối loạn rồi.
Nàng thút thít nỉ non, giãy dụa, tránh đi.
Nàng tuyệt vọng, thống khổ, bi thương.
Nhưng, là cái cảm giác mãnh liệt như là như sóng biển kia lần lượt trùng kích nàng, nàng mê ly rồi, phóng túng rồi, cảm giác trước nay chưa từng có chìm ngập lấy nàng, trong đầu có nhiều lần trống rỗng, các loại cảm xúc lộn xộn đều bị ném ra sau đầu.
Nàng đều không biết mình như thế nào rồi, lại tại sao có thể như vậy.
Nàng rõ ràng muốn mắng hắn, nhưng vẫn không khỏi đến ôm chặt hắn.
Trong đầu nàng rõ ràng có một thanh âm nhắc nhở nàng phải giết hắn, lại phát hiện mình cũng đã không phải hận hắn như vậy.
- Ta phải đi rồi, đêm nay liền đi.
Đồng Hân cưỡng ép vung ra ý nghĩ lộn xộn, hiện tại nàng thầm muốn chấm dứt cái chuyện hoang đường này, coi như là một giấc mơ.
Tần Mệnh lần thứ ba hỏi:
- Ta như thế nào mới có thể làm nam tử của nàng.
- Thả ta ra...
Đồng Hân giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị Tần Mệnh gắt gao ôm lấy.
- Nàng đi không được, ta sẽ cùng nàng trở về!
- Chúng ta không có khả năng.
- Là nàng cảm thấy ta không xứng?
Đồng Hân khẽ cắn răng, ghé vào trên người Tần Mệnh, ôm chặt, một hồi lâu sau...
- Cổ Hải Thăng Long bảng!
- Ở đâu? Làm như thế nào?
- Cổ Hải Thăng Long bảng, cuộc thi đấu bảy đại hải tộc Cổ Hải liên hợp tổ chức, là cạnh tranh trong hải tộc, nhưng gặp công bố bài danh đến Cổ Hải. Hai năm một lần, dành cho trực hệ chi thứ truyền nhân bảy đại hải tộc, cùng với cường giả đặc thù bảy đại hải tộc tiến cử.
- Điều kiện gì có thể tham gia?
Đáy mắt Tần Mệnh lóe lên tinh mang, lông mày càng nhăn càng chặt. Không là vì trận đấu này, cũng không phải bởi vì đỉnh phong quyết đấu, mà là... trong lời Triệu Hân nói lộ ra cái ý tứ —— nàng đến từ hải tộc?!
Nàng dĩ nhiên là người của hải tộc!
Trách không được có thể làm cho loại người như Tô Nghị chủ động quy phục, khiêm tốn cung phụng.
- Dưới ba mươi tuổi, Địa Võ lục trọng thiên đến bát trọng thiên! Mỗi người cả đời chỉ có thể tham gia một lần!
Nơi khác, người ở ba mươi tuổi có thể tiến vào Địa Võ lục trọng thiên, có thể nói lông phượng sừng lân, cũng đều là người được chút ít thế lực lớn chăm chú bồi dưỡng. Nhưng ở trong hải tộc, người như vậy mỗi giới đều sẽ phái ra trên dưới năm người!