Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1131 - Chương 1131 - Khí Linh Thứ Hai (1)

Chương 1131 - Khí Linh Thứ Hai (1)
Chương 1131 - Khí Linh Thứ Hai (1)

Con đường của mình đến cùng có thích hợp hay không, không ở ý nghĩ của người khác, mà ở chỗ bản thân.

Tần Mệnh thừa nhận ‘Tinh Diệu đấu thú’ là một chiến trường tu luyện rèn luyện tuyệt hảo, có thể không ngừng mà kích phát tiềm lực con người, đem chiến đấu kỹ nghệ vật lộn giữa sống cùng chết đến đạt đến cực điểm, đối với Thiết Sơn Hà mà nói, chỗ đó có lẽ thật sự là nơi hắn đi về.

Lo lắng duy nhất của Tần Mệnh chính là ‘Tinh Diệu đấu thú’ tàn khốc cùng huyết tinh sẽ dần dần thay đổi hắn, biến hắn thành vũ khí giết chóc thuần túy, đến không phải là vì truy cầu võ đạo, không còn là Thiết Sơn Hà hắn từng biết nữa.

Giống với bản thân đã từng có lúc làm chút lựa chọn cực đoan, bản thân hy vọng nhất cũng là bằng hữu tin tưởng cùng ủng hộ.

Thiết Sơn Hà, cũng như thế!

‘Ta cho ngươi tôn trọng lớn nhất, chính là tin tưởng ngươi sống qua mười năm. ’

Đây là Tần Mệnh suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến lý do có thể thuyết phục bản thân.

Đến một câu ‘gặp lại Thanh Vân tông’, cũng nói rõ trong lòng Thiết Sơn Hà hiện tại còn bảo trì một phần thanh minh, còn biết bản thân là đang làm cái gì. Chỉ hy vọng, hắn có thể vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này, bảo trì phần tâm cảnh thanh minh kia.

- Hắn tên gì?

- Thiết Sơn Hà.

- Trong Tử Viêm Tộc cũng có chút người chơi ‘Tinh Diệu’, ta sẽ phân phó bọn hắn lưu ý người này nhiều hơn. Có một điểm ngươi có thể yên tâm, nếu như huynh đệ của ngươi có đủ tiềm lực, Cơ Tuyết Thần sẽ không dễ dàng vứt bỏ hắn. Cơ Tuyết Thần rất rõ ràng địa vị của hắn, cũng hiểu hắn đang làm cái gì, hắn là đang bồi dưỡng đấu thú, cũng là đang bồi dưỡng đấu thú vì Địa Hoàng Đảo. Có thể nuôi dưỡng bao nhiêu Hắc Nguyệt đấu thú, có thể nuôi dưỡng được Tử Nguyệt đấu thú hay không, đều quan hệ trực tiếp đến thái độ gia tộc đối với hắn. Nếu không, chỉ dựa vào hai tỷ tỷ kia, tối đa có thể bảo vệ hắn tiêu dao một hồi, không thể nào là cả đời.

Tần Mệnh nằm một lát ở trên giường, đứng dậy từ cổ áo lấy ra Hắc Giao chiến thuyền, phóng đại dài đến năm thước, thân tàu tàn phá nhồi vào cả gian phòng. Hai bóng người mờ mờ đứng ở mũi thuyền, tương đối mà đứng, chúng mông lung mơ hồ, nhưng vẫn chân thật tồn tại như cũ. Một tầng màng mỏng trong suốt bao phủ thân tàu, cách ly thành thế giới nhỏ độc lập.

Tần Mệnh đi vào trên thuyền, ngồi cùng Bạch Hổ một lát, dựa ở trên người nó, nâng trứng màu lên.

Trứng màu so trước kia càng trong suốt hơn rồi, vỏ trứng như là mỹ ngọc được chăm chú đánh bóng, sặc sỡ loá mắt, mặt ngoài như là có gợn nước đang lưu chuyển. Xuyên thấu qua vỏ trứng, có thể nhìn thấy trẻ nhỏ cuộn mình bên trong, nàng so trước kia dường như trưởng thành hơn rất nhiều, toàn thân bị thải quang quấn quanh, mỹ diệu lại thần dị.

Nàng rất an bình, như là đang ngủ sâu.

Tuy nhiên, nhìn sinh mạng nhỏ non nớt mảnh mai bên trong, những lo lắng kia cùng sợ hãi ban đầu trong lòng Tần Mệnh đã sớm không còn rồi, ngược lại hắn rất đợi chờ nàng sinh ra, đợi chờ nàng mở mắt nhìn cái thế giới mới lại này.

Mặc kệ nàng là cái gì, có lai lịch gì, Tần Mệnh đều quyết định dưỡng dục nàng.

Hắn ngay cả Bạch Hổ đều nuôi, lại còn tiếc một tiểu yêu quái?

Tần Mệnh nhìn nhìn, bỗng nhiên cười cười, nhẹ nhàng hôn môi vỏ trứng:

- Ta muốn có một nữ nhi rồi.

Vỏ trứng lại hơi động một chút, tách ra thải quang càng sáng ngời. Hài tử bên trong rõ ràng bỗng nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt lại non nớt xoạch lấy, như là muốn từ trong lúc ngủ say thức tỉnh.

Tần Mệnh kinh hỉ, vừa đợi chờ vừa khẩn trương nhìn, nhưng... Qua trong chốc lát, vỏ trứng cùng hài tử đều khôi phục lại bình tĩnh.

- Nên nhanh đi.

Tần Mệnh bưng lấy trứng màu, cảm thụ lấy sinh mệnh thai nghén.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Mệnh đứng tại cửa sổ, đưa mắt nhìn đoàn xe đi qua phía dưới đường đi. Thiên Mã cao quý lôi kéo xe vua xa hoa, Liệt Hỏa Cự Khuyển hung tàn lôi kéo lồng giam nặng nề, hấp dẫn rất nhiều người ngừng chân vây xem.

Thiết Sơn Hà trong lồng giam mở mắt ra, hướng Tần Mệnh khẽ gật đầu, không nói gì. Ngươi viết tiếp lấy truyền kỳ của ngươi, ta cũng muốn sáng lập truyền kỳ của ta, mười năm, mục tiêu của ta, Tử Nguyệt Đỉnh! Mười năm sau, ta dùng thân phận Huyết Nguyệt, khiêu chiến Cổ Hải. Ngươi, đại biểu Thiên Vương Điện, ta cũng đại biểu Thiết gia của ta.

Tương lai ngày nào đó, là Thiên Vương Điện xưng hùng tại Cổ Hải, Thiết gia ta cũng sẽ mở cửa Thiết phủ tại Cổ Hải!

Tần Mệnh nhẹ gật đầu, ôm quyền đưa tiễn, đợi chờ ngày gặp lại!

Vào lúc ban đêm, Tần Mệnh lặng lẽ rời khỏi lữ điếm, lần nữa tìm được rồi ‘công hội kẻ săn giết’, sửa đổi nội dung trong hộp gấm.

Hai ngày sau, thân thể Đồng Hân khôi phục không sai biệt lắm, cũng đến lúc rời đi rồi, nàng không muốn để cho người trong tộc sốt ruột chờ đợi.

- Quyết định tham gia Thăng Long bảng sao?

Đồng Hân thu thập xong tâm tình, thản nhiên quay mắt về phía Tần Mệnh.

- Ngươi phải đối mặt chính là đỉnh cấp thiên tài hải tộc, bọn hắn người các tộc tiến cử dự thi đối chiến sẽ không lưu tình.

- Ta cũng sẽ không lưu tình. Vẫn là câu nói kia, nếu như ta thắng, liền có tư cách làm nam tử của nàng, nếu như ta bại, sẽ chết tại sân đấu, không có ai biết chuyện phát sinh giữa chúng ta.

- Nếu như ngươi thắng, ta sẽ xin chỉ thị phụ thân, gả cho ngươi. Nếu như ngươi thua, không cần tìm chết, nhưng vĩnh viễn không cần bước vào Cổ Hải.

Đồng Hân tĩnh tâm xuống nghiêm túc cân nhắc qua, nếu như Lục Nghiêu thật có thể chứng minh bản thân, lưu danh tại Thăng Long bảng, ngay cả gia tộc đều coi trọng, nàng gả cho hắn cũng không tính ủy khuất. Dù sao gia tộc cũng đã nhiều lần cân nhắc hôn sự của nàng rồi, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình.

Bình Luận (0)
Comment