- Rống!!
Hai tiếng gào thét gần như đồng thời xuất hiện, chấn động trang viên, bừng tỉnh rất nhiều thủ hộ giả núp trong bóng tối.
Kiêu dương đại thịnh, xông ra một đầu hung cầm, thân ảnh nó trong nháy mắt tăng vọt, giống như một mảnh mây lửa, vắt ngang trên rừng cây, nó như có được linh hồn chân thật, khí thế kinh người, sát khí ngút trời.
Đám nữ thị vệ kinh hãi, còn nói dùng bảy phần lực lượng? Ngươi đây rõ ràng cho thấy toàn lực.
Bên kia, Tần Mệnh lôi triều ở trên không hội tụ thành Lôi Bằng càng kinh người, cực lớn đến uy mãnh, lôi dực giơ lên cao, mang theo khí thế hung ác bễ nghễ muôn dân trăm họ, để cho rất nhiều thị vệ cảm nhận được cảm giác áp bách đáng sợ, không thể không lui về phía sau mấy bước.
Hung cầm cùng Lôi Bằng vắt ngang trời cao, toàn bộ dâng lên ra một mảnh lại một mảnh năng lượng, cây cối còn có núi đá phía dưới không ngừng phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, như là muốn nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Đám người ở bên trong vườn ngự uyển đều căng thẳng nhìn chiến trường, cũng không dám thở mạnh ra.
Tần Mệnh, Đồng Đại, đồng thời lao về phía trước!
Liệt Hỏa Hung Cầm giương cánh, nhiệt độ cao đáng sợ trong chốc lát ùn ùn kéo đến, nhấc lên gió lớn mãnh liệt, khí tức khủng bố khuếch tán, nó lao xuống đến Tần Mệnh, Tử Viêm mãnh liệt đến tận cùng, đều thấy không rõ chân thân, càng thêm đáng sợ. Trong Xích Phượng luyện vực này, hỏa nguyên lực vô cùng bành trướng, uy lực của nó có thể bày ra đến cùng.
Lôi Bằng trùng kích, sấm sét ngút trời, ở nơi đỉnh đầu, sét xanh đan vào nhau, tràn ngập khí thế cổ xưa đến hủy diệt, không sợ Tử Viêm, ngang nhiên trùng kích.
- Oanh!
Va chạm kịch liệt, như là hai đầu cự thú cổ xưa đang chém giết lẫn nhau, tình cảnh rung động lòng người.
Hung cầm giận dữ hét to, Lôi Bằng nổ vang, toàn bộ phát ra vầng sáng sáng chói, chiếu rọi vườn ngự uyển, mênh mông một mảnh.
Một cái chớp mắt ca chạm xuống, lửa cháy mạnh nuốt hết lôi triều, Lôi Bằng bỗng nhiên hội tụ, tầng tầng áp súc, hấp thu tại nắm tay phải Tần Mệnh, Tần Mệnh tăng vọt tốc độ, đẩy ra trọng quyền đánh xuyên qua ngọn sóng Tử Viêm, xuất hiện ở trước mặt Đồng Đại.
Đồng Đại bỗng nhiên co rụt đồng tử lại, thầm nghĩ không tốt, nhưng hắn muốn rút lui khỏi đã không còn kịp rồi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tử Viêm xung quanh hắn nhanh chóng hội tụ, biến thành áo giáp, mặc giáp trụ ở trước ngực. Gần như trong chớp mắt, trọng quyền đột kích, đánh vào ngực.
- Lôi Bằng bá thế quyền!
Trong nội tâm Tần Mệnh gầm nhẹ, trong trời đất vang vọng tiếng Lôi Bằng thét dài điếc tai.
Toàn thân Đồng Đại run rẩy dữ dội, toàn bộ Tử Viêm giáp trước ngực đều bị nghiền nát, Lôi Bằng trọng quyền bén nhọn gần như muốn đánh xuyên qua thân thể của hắn.
Không!!
Đồng Đại dường như cảm nhận được uy hiếp tử vong.
Nhưng...
Trọng quyền Tần Mệnh thật không thể tin được chuyển hướng, trước khi đánh xuyên qua thân thể của hắn, lại lệch sang bên phải, tránh được trái tim nguy hiểm.
Thân thể bên trái Đồng Đại lập tức không còn tri giác, chuyển hướng bay ra ngoài, lần này xa hơn, kéo dài qua hơn hai trăm thước, sau khi hạ xuống lần nữa bắn ngược, suýt chút nữa muốn bay ra vườn ngự uyển.
- Ầm ầm một tiếng, sấm sét ngập trời, lửa tím nứt vỡ, hóa thành một cỗ tinh khí cùng hào quang tinh khiết, biến mất trong trời đất này.
Chiến đấu chấm dứt.
Bọn thị vệ bên ngoài đình viện nhìn Tần Mệnh đều giống như nhìn quái vật.
Quyền thứ nhất đánh lui Đồng Đại, là Đồng Đại chủ quan rồi, một quyền này thì sao đây?
Các nàng sống tại Tử Viêm Tộc, biết rõ uy lực Tử Viêm, ngoại trừ các hải tộc khác, có rất ít người ngoài có thể chống đỡ được Tử Viêm, hắn vậy mà... Liền đánh bại Đồng Đại hai lần?
Tiểu thư mang về đến một tên quái vật gì vậy?
- Tiểu nha đầu, qua đây.
Tần Mệnh ngồi trở lại đến dưới gốc cây già, hướng Đồng Phỉ đang dại ra ngoắc ngoắc tay.
- Ngươi... Ngươi chờ đó! Ta còn có ca ca!
Đồng Phỉ sợ hãi chạy đi.
Bọn thị vệ cũng làm tỉnh giấc, chạy đến chỗ Đồng Đại, cầu nguyện trong lòng nghìn vạn đừng náo ra tai nạn chết người, bằng không thì ai cũng đều bảo vệ không được Lục Nghiêu. Tuy nhiên, trong lúc các nàng nhìn thấy Đồng Đại, biểu lộ trở nên càng đặc sắc rồi, thân thể bên trái Đồng Đại đã bị máu tươi làm ướt, nghiêng nằm trên mặt đất, choáng luôn! Bị sống sờ sờ đánh ngất xỉu rồi!
- Lục Nghiêu công tử?
Tú nhi sợ hãi quát lên, không nghĩ tới Lục Nghiêu lại cường đại như vậy, vậy mà có thể đánh bại Đồng Đại công tử.
- Ừm.
- Ngài... Nếu không... ngài chạy trốn đi thôi...
Tú nhi cẩn thận từng li từng tí, làm tổn thương Đồng Đại, chính xác rất uy phong, nhưng hậu quả thì sao? Nàng không dám tưởng tượng sau khi Đồng Đại tỉnh lại sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì. Nếu như hắn điên cuồng trả thù, tiểu thư cũng không thể quá phận ngăn trở.
- Chờ một chút.
- Chờ cái gì?
- Đợi nhị ca nàng, ngươi không phải nói nàng nhị ca cũng có ở đây sao?
- Ngài rốt cuộc là muốn làm gì à? Đồng Kỳ thiếu gia mặc dù thiên phú bình thường, nhưng hắn sovới Đồng Đại thiếu gia càng khó dây vào.
Tú nhi nóng nảy, bắt lấy cánh tay Tần Mệnh muốn kéo ra bên ngoài:
- Ngài phải đi cùng ta, chúng ta đi tìm tiểu thư nhà ta, thừa dịp trước khi Đồng Kỳ thiếu gia qua đến, chuyển ngài rời khỏi Xích Phượng Luyện Vực.
- Ta đánh xong lại đi.
- Lục Nghiêu công tử, ngài thật không thể trêu vào Đồng Kỳ thiếu gia, đừng sính cường nữa, ta van xin ngài.
- Giúp ta đi đổi ấm trà.
Không đến một phút đồng hồ, Đồng Phỉ đã lại trở về rồi, lần này đã mang đến một đám người.