Mặc dù không thể nói trong Phần Thiên các kiên trì càng lâu, tương lai liền càng cường đại, tối thiểu tại lúc này đến xem, hắn đã có tiềm lực trở nên mạnh mẽ rồi. Hai chữ ‘Tiềm lực’, đối với bất cứ thế lực nào mà nói, đều đã đầy đủ.
Ngày thứ hai mươi tám, một đạo thân lệnh đến từ tộc trưởng, mang Đồng Ngôn cùng Đồng Hân đi, còn có thị vệ của Đồng Ngôn, Tô Nghị.
Bọn hắn không có đi đến chánh điện, mà là bị dẫn tới tòa bí cảnh chỗ Đồng Tuyền bế quan kia, vào đến trong u cốc gặp được tộc trưởng.
Tộc trưởng Tử Viêm Tộc thu lại khí thế cường thịnh, đứng dưới đại thụ cổ xưa, đưa lưng về phía bọn hắn.
Đồng Tuyền cùng đứng dưới tàng cây, còn có ba vị nam nữ trung niên, cũng đều thu liễm lấy khí tức, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng Đồng Ngôn Đồng Hân lại lập tức khẩn trương, phụ thân, cô cô, ba vị chiến tướng thủ hộ lưu thủ Tử Viêm Tộc, đây là muốn làm gì? Cho dù bọn hắn đều không có cường thịnh như thường ngày, nhưng cái khí thế uy nghiêm kia lại che giấu không được, vẫn để cho bọn hắn căng thẳng áp lực, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cung kính hành lễ theo thứ tự.
Tô Nghị càng không dám nhìn loạn, đi vào liền quỳ trên mặt đất, nằm sấp lấy thật sâu.
Đồng Tuyền nói:
- Lặp lại lần nữa chuyện các ngươi gặp mặt qua cùng Lục Nghiêu, phải toàn diện, không thể bỏ sót bất cứ phương diện nào, từng bước từng bước đến, nói riêng phần mình.
Đồng Ngôn cùng Đồng Hân không dám lãnh đạm, ý cô cô chính là ý phụ thân, cũng là ý của ba vị chiến tướng thủ hộ, bọn hắn từ đầu chí cuối kể lại toàn bộ những gì đã phát sinh trên Thất Nhạc Cấm Đảo, không dám có bỏ sót, cũng không dám loạn thêm bình luận của mình.
Đồng Hân cũng nói được Tần Mệnh cứu ra Thất Nhạc Cấm Đảo, lại nói chuyện được hắn dốc lòng chiếu cố.
Tô Nghị kinh sợ, nói chút ít chuyện giữa hắn và Lục Nghiêu. Trong tâm hắn rất muốn thêm ít ý vào bên trong, nhưng trước mặt chính là tộc trưởng Tử Viêm Tộc cùng ba vị chiến tướng, lý trí vẫn là đè xuống xúc động, không dám nói lung tung nửa câu.
- Thân phận bối cảnhLục Nghiêu!
Đồng Tuyền lại hỏi.
- Cái này...
Đồng Ngôn chỉ biết là Lục Nghiêu là một tán tu, những thứ khác cũng không biết.
Đồng Hân cũng lắc đầu:
- Trên đường đến Tử Viêm tộc, ta đã hỏi qua hắn, hắn cũng không giống như nguyện ý nhiều lời về chuyện trước kia.
- Không cần khẩn trương, có cái gì thì nói cái đó. Nếu như thân phận Lục Nghiêu trong sạch, tuổi chưa đủ ba mươi, chúng ta sẽ xem xét đề cử hắn tham gia Thăng Long bảng.
Đồng Hân cẩn thận trừng mắt lên:
- Sẽ trong sạch a, lúc ấy chuyện chúng ta đi Loạn Lưu hải vực không có ai biết rõ, không có khả năng bị thế lực khác truy tung, đụng phải Lục Nghiêu chỉ là ngoài ý muốn.
- Ngươi rõ ràng quy củ, nếu như hắn muốn xuất chiến Thăng Long bảng, nhất định phải là người của Tử Viêm tộc, chúng ta cần thiết tra rõ ràng lai lịch của hắn.
Đồng Tuyền ban đầu không có làm sao để ý đến Lục Nghiêu kia, nhưng sau khi hắn đánh bại Đồng Đại, lại đánh bại Lục Đại Hắc Nguyệt đấu thú, đối oanh với Bát Tinh Hắc Nguyệt đấu thú thất trọng thiên, nàng đã bắt đầu có hoài nghi.
Tán tu bình thường tuyệt đối không có khả năng cường hãn đến loại tình trạng này, người này khẳng định có gì đó cổ quái. Hiện tại càng cực kỳ khủng khiếp sao? Vậy mà có thể ở trong Phần Thiên các rèn luyện hơn hai mươi ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba mươi ngày cũng có thể.
- Vậy làm sao tra?
Đồng Ngôn nhỏ giọng nói thầm, hải vực lớn như vậy, tán tu vô số, rất nhiều tán tu cường hãn sớm đều đã quên nhà ở đâu, dù cho hắn nói ra bối cảnh, không có một hai năm cũng tra không triệt để.
Tô Nghị bỗng nhiên nói:
- Lục Nghiêu có một huynh đệ.
- A? Làm sao ngươi biết?
- Tiểu thư đề cập qua.
Tô Nghị ép thanh âm tới rất thấp.
- Hắn có một huynh đệ, bị Cơ Tuyết Thần của Địa Hoàng Đảo chộp tới làm đấu thú rồi.
Đồng Hân nói xuống tình huống ngay lúc đó, Lục Nghiêu muốn cứu huynh đệ của hắn, nhưng huynh đệ hắn đã thành Hắc Nguyệt đấu thú, Cơ Tuyết Thần không buông tay.
Đồng Tuyền nghe xong, yên lặng suy nghĩ một lát, trong lòng ngược lại là buông lỏng chút ít, không mãnh liệt hoài nghi như vậy. Bọn hắn lo lắng duy nhất chính là, cái tên Lục Nghiêu này là người của hải tộc khác, hoặc là thế lực đối địch phái tới, có mục đích đặc thù gì.
Nhưng thông qua Đồng Hân vừa nói như vậy, huynh đệ của hắn đều bị chộp tới làm đấu thú, hiển nhiên là không có bối cảnh gì.
Nhưng để đạt được mục đích, Đồng Tuyền vẫn là an bài:
- Tô Nghị, ngươi đi Địa Hoàng Đảo một chuyến, cùng Cơ Tuyết Thần gặp mặt, chuộc huynh đệ kia của hắn.
- Vâng!!
Tô Nghị vội vàng lĩnh mệnh, khom người lui ra.
- Nếu như Lục Nghiêu thân thế trong sạch, hắn có thể tham gia Thăng Long bảng sao?
Đồng Hân phồng lên dũng khí hỏi.
Đồng Tuyền không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Đồng Hân trở nên phức tạp khó khăn.
Đồng Hân liền vội cúi đầu, ta nói sai rồi sao?
- Đồng Ngôn, ngươi đi ra ngoài trước.
Tộc trưởng Tử Viêm Tộc đạm mạc hạ lệnh, không giận mà uy, giọng điệu chân thật đáng tin.
- Vâng. Phụ thân.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, nhìn cô cô, lại nhìn tỷ tỷ một chút, yên lặng rút khỏi bên ngoài bí cảnh.
Có chuyện gì đặc biệt, cần ta tránh đi?
Đồng Hân kỳ quái:
- Cô cô, có chuyện gì sao?
Một hồi trầm mặc áp lực, Đồng Tuyền yếu ớt nói nhẹ:
- Nói đi, ngươi cùng Lục Nghiêu là đã xảy ra chuyện gì?
- Cái gì?
Đồng Hân không có hiểu.
- Ngươi đã ‘phá thân’.
- A!!
Đồng Hân kinh hô, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.